.

27/6/13

• Cho tôi xin 1 vé đi về tuổi thơ....

Có những thói quen thay đổi theo năm tháng. 
Tôi nhớ lúc nhỏ, khi mẹ cho ăn trứng bao giờ tôi cũng chỉ ăn lòng trắng bỏ lại lòng đỏ, lớn một chút tôi ăn cả lòng đỏ lẫn lòng trắng nhưng lại thích cái vị bùi bùi của lòng đỏ hơn. 
Tôi hay tự đặt những câu hỏi mà mãi chẳng bao giờ trả lời được:

Tại sao những người mù không cố mở mắt ra để nhìn nhỉ?

Tại sao những người điếc không cố lắng nghe để nghe nhỉ?

Tại sao khi chết con người ta không cố sống lại nhỉ?

Tôi cứ tự hỏi và tự nghĩ như vậy đấy. Đơn giản bởi tôi nghĩ trên đời này không có gì là không thể làm được.
 Ngày hôm nay, khi đã tự mình trả lời được những "tại sao" con trẻ tôi chợt thấy đau lòng.

Người mù không thể cố mở mắt ra để nhìn được.

Người điếc không thể cố lắng nghe để nghe được.

Và con người khi đã chết đi rồi sẽ không thể cố sống lại được.


Tại sao? Đơn giản bởi đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống, là những khiếm khuyết tạo hóa tạo ra mà con người không có quyền từ chối.

Hôm nay gặp nhau đấy, ngày mai đã chia ly. Hợp tan tan hợp là điều tất yếu và tự nhiên như nó vốn có, cũng như hạnh phúc và khổ đau luôn luôn song hành với nhau. 
Đôi khi tôi không muốn tỉnh giấc khỏi những cơn mơ. Muốn mãi mộng mị, hư ảo, mê mẩn lạc lối trong những giấc mơ ấu thơ.

Ngẫm ra tôi thấy con người nhiều lúc cũng thật mâu thuẫn. Cùng là một "tôi", khi bé luôn ước mong nhanh nhanh lớn để làm người lớn, lúc làm người lớn lại muốn trở về thời thơ ấu vô âu vô lo trong vòng tay cha mẹ. 

Tôi mãi mãi chẳng bao giờ tìm được lý do cho sự mâu thuẫn đó của mình, cũng như chưa bao giờ đi tìm câu trả lời cho câu hỏi tại sao thói quen ăn trứng của mình lại thay đổi.
 Đơn giản bởi tôi đã hiểu cuộc sống là vậy, nhiều khi vị đắng cũng có cái ngon đặc biệt của nó.

 Nếu có thể, chỉ xin một vé đi về tuổi thơ.
 



 
~OSK~





Đọc tiếp ...

25/6/13

• Em tôi....


Cố chạy, dồn hết sức vào đôi chân đang chênh vênh trên từng đoạn đường gai góc để chạy thật nhanh, như rằng đang cố chôn một điều gì đó vô cùng đau khổ...

 Một tâm hồn băng bọc, chắp vá bởi những thương đau, cố gằng tìm một cái gì đó thế nhưng tìm hoài mà đôi mắt em lại bỗng thấy mỏi mệt. Chìm sâu vào giấc mộng cô liêu.

 

P/s: Viết cho em, cô bé 16 tuổi mắc bệnh hiểm nghèo. 
Này em, em đang làm gì? Em có đang chênh vênh và có đang khao khát....?
                 Mong sẽ được gặp lại em vào ngày gần nhất...
Đọc tiếp ...

21/6/13

• Em tìm...

Em để quên mình đâu đó trên những nốt thăng trầm của dòng đời, nơi vô cùng của diện ảo trầm luân, dâu bể.  Nên em đang sống bằng một ngàn vẻ mặt, có thể biến sắc bằng nhiều bản năng và thân linh.
 Có thể hôm nay em sẽ mỉm cười với người hoặc một ai đó suốt quãng ngày, để an lòng người và em sẽ nhặt được nụ cười trên môi những người em yêu thương.
 
Có những trái buồn em chỉ cất giữ cho riêng em.
 
Có những đắng cay em muốn nhận về phần mình để nhường phần bình yên nhỏ bé cho người khác.
 
Có những ray rứt cứ tái lập nhưng em vẫn cứ giả vờ bằng một thái độ rất bình thản.
 
Có những khỏa lấp em giấu dịu dàng bằng ánh mắt lạnh lùng, vô ngã.
 
Những khát khao muốn sẻ chia cứ im lặng, em lại tìm về bậc thứ ba của cung trầm để tự ru mình bằng khúc vô thanh một cách thầm lặng.
Đ
ành thôi ngân lên lời người ơi, em cần một vòng tay ghì đẫm nước mắt
 
Đành thôi ngậm ngùi em tự hòa khúc an ủi lòng về phía không em.



Nước mắt em tan ra hóa thành phím trầm và chìm lõm khuất sau màn đêm. Giọt nước mắt nhỏ xuống rồi tan ra trên đôi tay nóng bỏng thành một thứ âm ngân gồ ghề, hốc hác, niềm vui chưa kịp lên ngôi đã vội dứt ngang và trượt dài trên nốt thăng trầm buồn.
Chẳng ai có thể nhìn thấy, và em chẳng thể nào chỉ cho người nơi nhạy cảm nhất tâm hồn. Khi sáng mai ra, nắng đã pha sương và mắt em lại ráo hoảnh.
Em hóa gió lang thang, chật vật đi tìm cho mình một chỗ dựa. Nắng không thể vàng hơn, và mây chuyển màu xám xịt, nên em đành bất lực lãnh đạm niềm tin yêu.
Em ngân lên mùa chơi vơi và nhẹ nhàng hạ một quãng giữa cung năm để nghiêng ngày không mưa, xua tan những hạt trầm ngâm lưng.
Em tự nguyện đắm mình trong những phì nhiêu của màu buồn tủi mà mảnh đời đã nung sẵng.

 Em sẽ gom hết chiều buồn mang nắng lọc, ung dung em dạo một cung đàn tự do và sẽ tự ru mình bằng khúc vô thanh thầm lặng......

~HSĐ~


Đọc tiếp ...

17/6/13

•....




Cho 1 ngày héo úa...

P/s: Niềm tin là cái gì?






Đọc tiếp ...

13/6/13

• Mùa nhẹ...

Ta lại lẩn mình theo nắng lùa vào từng tán cây, lẩn vào vần thơ trộm nhìn ô cửa gỗ đựng trăng trời. 

Ta lại là ta, là cảm xúc văn chương riêng ta, chứ chẳng lãng đãng, chẳng mơ hồ như bóng nước trôi trên sông, ngày ngày bềnh bồng lãng du nữa.

 Sẽ trở lại là con người thích trầm tư với phố, bần thần với bản nhạc hát cùng chiếc radio khi làn sương sớm tan dần đi. Sẽ nhảy nhót vì bản nhạc ngày vui, sẽ hát, và sẽ hát những khúc tình ca để lòng này tràn dâng hứng khởi. 
Sẽ thôi chậm chạp, thôi trễ nải bỏ mặc những xô bồ cuộc sống chạy một mình.

 Ừ! Thì đời này dài nhưng lòng ta đây còn dài và rộng thênh thang hơn thì sao. Đời cũng chỉ là một số kiếp được sinh ra, được khóc oa oa trong bàn tay mẹ. 

Được bảo bọc, được nuôi lớn lên, được tắm mát với tuổi thơ, được đến trường, được học ê a từng câu từng chữ. 

Và hơn nữa là bây giờ là biết nhìn về niềm vui sống cho hôm nay, biết phấn đấu cho ngày mai, biết khóc khi cần và bình yên nhất khi có thể.




Và chẳng phải tâm trạng ta vốn dĩ là thế này? Mộc, dung dị, bình yên chẳng ưu phiền, chẳng hờn ghen vô cớ như lòng người và cơn mưa.

Ngày thì vẫn tìm ánh bình minh ló dạng, ta vẫn đi tìm những thú vui khác thật đặc biệt làm cho cuộc sống này đẹp hơn. Vẫn say mê thứ gì, vẫn yêu thích, vẫn làm để có nhiều ước mơ hơn.

Ai đó nói gì thì ta chẳng bận tâm nhiều nữa, chỉ biết sáng sáng nhảy nhót cùng giọt cà phê bốn mùa, chiều rủ hoàng hôn về và đùa vui cùng phố. Tối ru trăng êm đềm ngủ ngoan những giấc mơ trôi.

Biết khi nào đó, tình yêu chạm được dòng cảm xúc không cô đơn, ta là một người thuộc về hạnh phúc tươi cười nắm bàn tay ai thì sao? Có lẽ thế thôi, sống vui vì đời dài, vui vì lòng người biển rộng không chật hẹp với ta.

Vui, vì những thứ ta cho rằng nó vui…


~HSĐ~ 

Đọc tiếp ...

8/6/13

• Bình yên lại về...



Đã bao ngày qua em đang đứng giữa chênh vênh, bao nỗi buồn luôn tồn tại trong em và em đang đi tìm một thứ mà miễn ai bước chân vào căn nhà ảo của em điều biết rõ thứ em cần. 

Đó là bình yên ! Cuộc sống đã làm cho em cảm thấy quá mệt mỏi, em tưởng chừng như đang chết ngạt giữa cuộc sống này, có lúc quá tuyệt vọng em còn muốn mình biến mất khỏi cõi đời này.

 Mọi người đang hối hả với cuộc sống nhộn nhịp này, và dường như cuộc sống này đang thay đổi từng ngày, sao em lại cứ khư khư ôm trong mình riêng một nỗi buồn, sao em lại phải tự nhốt mình trong bốn bức tường, sao em phải hành hạ bản thân mình đến nỗi phải bỏ cả bữa trưa. 

Tại sao em chẳng mở lòng đón nhận những thứ mà người khác đang cố gắng mang đến cho em, mọi người đang dang rộng vòng tay đón chào em mà. 



Và mai đây khi mọi người bước chân vào ngôi nhà của em, mọi người sẽ ngạc nhiên thốt lên rằng "nhà cô bé này đã có sức sống mới, đã tìm được nơi bình yên", và em sẽ là chính em, chính cái tên mà em đã chọn. Em sẽ là một cô bé mang lại niềm vui và cả tiếng cười cho mọi người, em sẽ mang đến ấm áp cho mọi người. 
Em đã tìm được nơi ấy, và bình yên đã về bên em. 

Cám ơn anh người đã đồng hành với em trong những ngày qua, cám ơn anh đã mang đến cho em biết cuộc sống này cũng còn nhiều thứ rất thú vị, cảm ơn những lời khuyên hữu ích của người. Một góc nào đó sẽ còn lưu lại bóng hình anh.

 
Bình yên đã về bên em, em đang chào đón một cuộc sống mới, cuộc sống này em sẽ không phải lo nghĩ, không phải chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm một hư danh nào đó trong cuộc đời này.
 Em sẽ mở toang cánh cửa số ấy để những tia nắng ban mai tràn vào chứ không còn phải le lói qua khe cửa, em sẽ mở rộng lòng mình đón nhận tất cả, và em sẽ lắng nghe cuộc sống bằng một tâm hồn phẳng lặng, không một gợn sóng. 

Bình yên không phải là những gì bình lặng nhất mà là tìm thấy sự bình yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày.

P/S: Buồn ơi, chênh vênh ơi, ta xin chào từ biệt mi nhé!

~HS~ 


Đọc tiếp ...

5/6/13

• Tháng 6. Tháng của bắt đầu. :)

Ai mang mùi Hạ chen chân vào màu trời tháng sáu, để những bông hoa trắng dại nở khẽ lối mòn quen.
Ai bỏ mặc nắng dạo chơi rồi thẹn thùng lẩn trốn tôi.

 Ai bỏ cho thời gian tôi một cơn mê êm trôi. Bỏ cả một thoáng mặn nồng tôi. Làm tôi rối ren, những bồn chồn mùa quá khứ…
 
Có phải, bấy lâu nay tôi nghe nhiều điều từ Hạ, mà vội ngủ quên rồi mùa lá vàng rơi buổi chiều Thu. Bấy lâu nay tôi tìm gì với Hạ, để con tim lạnh lùng hơn mùa Đông gió run rẩy, kìa ai. Và bấy lâu nay mầm xanh hoa gió ngập trời, tôi có thèm ỏ ê hay cầm nắm gì cả đâu. Mặc xác mùa, tôi là kẻ phiêu du trong tháng năm.

 

Hạ sang…
Ai bảo rằng trong nét Hạ có hồn nhiên, hay trong những cơn mưa vô thức tôi chợt thấy có mùi ghẻ lạnh về chìm ngập tôi. Chiều không hẹn bóng hoàng hôn ghé phố, hỏi bóng Trăng về có còn mặn mà gì với tôi?
 
Ừ…! Thì tại lòng còn mang nhiều sợi chỉ duyên đứt đoạn, tôi chỉ dám ngồi một mình tự nối lại bằng những nét phố trầm tư. Những ngày trưa về oi bức cả kỉ niệm, áo dài cười thơ thẩn cả hàng me. Tôi thẫn thờ vì một mùi tóc lạ, vờn tình yêu từ những ảo ảnh đã phai phôi.
 
Nóng bức cả tâm hồn, nóng bức cả bước chân thênh thang qua cánh đồng vàng bông đang chuyển mình. Rồi thì lại tắm mát với tuổi thơ ven sông, lại ơ hờ nơi cánh vạc chiều bay chở gió gọi. Khi lũ dơi chờ hoàng hôn đi ngủ, để nhập nhòa mang thân lầm lì xuyên đêm thâu. Chỉ tôi lặng ngồi vuốt khẽ bóng trăng, in dấu vết với lòng hồ nào phẳng lặng…

 

Và đến bây giờ…
 
Lòng từng hẹn hò với đủ  thứ xúc cảm thời gian. Để bỗng nhiên muốn trong mình một mùa về giản đơn đến thật lạ. Cảm xúc lòng sẽ lâng lâng, vì phố nhảy nhót ngắm tà áo tinh khôi nhặt nhành phượng về cuối phố. Ôm yêu thương cuối, gói một thời trang vở trắng vào tim. Chiều tiếng ve ngân, ly cafe ban sáng còn ủ mùi tới tận thoáng ô cửa đêm khép chặt...
 
Tôi với tôi, tôi với tâm hồn, và tôi với ai vô tình nhặt được nhau từ kí ức.
 
Hay tự hỏi tâm tư, ngày nhiều đơn giản rồi đấy. Tháng Sáu này, đầy mông lung.

P/s: Đừng hỏi tôi đã đi đâu? Làm gì? Như thế nào?
Uh! Là tôi đang yêu. :)


~HSĐ~
Đọc tiếp ...