.

27/5/13

• Trọn vẹn...

Ngày vẫn quay với chuỗi năm tháng bất tận. Ta đi qua ngày, đi qua những điều thân thuộc bình dị đến nỗi làm ngơ chẳng nhận ra. Con người buồn cười đến thế, có những thứ quen quá hóa ra lại lãng quên…

Sáng nay, vẫn như mọi ngày nhưng sao bỗng cảm thấy mọi thứ thân thuộc đến lạ. Chút buồn buồn thoáng qua. 

Ừ, như thế có lẽ sẽ hay hơn, thoải mái hơn nhiều bởi “buông tay cũng là một cách để giữ lại những gì còn tốt đẹp…”. Buông tay để thanh thản hơn, để thoải mái hơn và để được tự do trong tư tưởng hơn…




Rồi sẽ bắt đầu một chặng đường mới với những con người hoàn toàn xa lạ, chưa một lần gặp mặt. Rồi sẽ làm quen, tìm hiểu và thích nghi với những tính tình của nhau. Có chút sợ hãi với những gì sắp đối mặt…

Cam chịu đôi khi cũng là cách để thấy mình thanh thản hơn, nhất là đối với ta trong những trường hợp như thế 

này. Cam chịu ở một chỗ mới, cam chịu ở với những người mới và cam chịu bỏ đi những điều sắp đã từng quen thuộc…

Sáng nay, vẫn cơn buồn ngủ níu kéo vùi thêm chút nữa, vẫn lăn qua lăn lại rồi ôm cái điện thoại… Nhưng sao bỗng cảm thấy… nhớ nơi này… Bình yên không đến từ hoàn cảnh, bình yên đến từ trái tim mình…

Sống cho trọn vẹn như bao ngày qua! :)

 ~HSĐ~


Đọc tiếp ...

24/5/13

• Em ngủ quên...



Lại thấy sự hụt hẫng, chênh vênh và mệt mỏi.
Nhiều lúc em thấy mình thật xấu xa, những nỗi va vấp cứ cuốn lấy trí óc và tâm hồn. Thể xác còn lại là một thứ vô tri vô giác. Tâm hồn em lang thang nơi nào, nơi con tim được tự do tung tăng và trí óc cố kéo lấy những bước chân không thuộc về mình.
  
Cuộc sống quá khó khăn với em, em càng cố gắng cứng cỏi bao nhiêu thì sự mềm yếu lại thút thít mỗi đêm về, cố giấu mình dưới lớp vỏ xù xì và nham nhở. Em đâu biết rằng từng ngày hạnh phúc đang dần xa, nếu em còn những phút yếu lòng hay rung rinh tìm về một lối.


Em  lạc giữa sự mê hoặc của đường đời, lạc giữa vườn hoa đầy hương thơm quyến rũ, lạc giữa chính con đường mà em đang đi. Bởi em cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, đang đắm mình giữa những ước mơ, hoài bão và có một lúc nào đó sự hụt hẫng trong em trỗi dậy Những lúc chênh vênh cứ chiếm giữ tâm hồn em, em không bằng lòng với thực tại và rồi em lại muốn quên mình.

Em sợ mình sẽ hi vọng rồi lại thất vọng, em sợ em không đủ kiên nhẫn để chờ, em sợ một ngày nào đó sự chờ đợi sẽ vỡ òa những ước mơ và thời gian luôn trôi đi mãi mãi. Và rồi lòng em ngập tràn nỗi sợ, nỗi sợ cứ ám ảnh trong em cả giấc ngủ. Em lang thang chấp chới trong miền hư ảo thả hồn phiêu du chốn xa vời, rồi một ngày em lạc trên lối không anh.

  photo Heart_in_a_Bottle_by_Lexxen.jpg

Cuộc sống không mang cho em được niềm vui trọn vẹn, em luôn cảm thấy thiếu, thiếu một chút mọi thứ, rồi em lấy những thứ hư ảo  để cố vớt vát và bù đắp khoảng trống tâm hồn mong đong đầy một thoáng. Đến cuối cùng em nhận ra rằng chỉ là sự tham lam và ảo mộng miền cổ tích.   

 Những tưởng chỉ cần em dang rộng vòng tay mình ra, mở thật rộng tấm lòng mình ra thì sẽ cảm nhận được trọn ấm áp của yêu thương. Nhưng em toàn cảm nhận những nỗi buồn miên man, nỗi buồn sâu và dài quá. Nó theo dọc em trong những tháng ngày qua, nó bủa vây em theo qua mọi khúc quanh cuộc đời...

Em chợt nhận ra em ko là gì trong anh và chúng ta vẫn chưa là gì của nhau. 

~NL~

Đọc tiếp ...

20/5/13

• Em cười....:)

Chiều nay lòng nhẹ nhàng quá....
 Yên ả, trong lành, đẹp thênh thang. 
Thấy lòng hân hoan nên đôi chân mời gọi mình hãy thả lòng với thế giới xung quanh. Và em đi, đi không mục đích, lòng bình yên đến lạ lùng. 
Tâm hồn chùn xuống trước những bộn bề cuộc sống, thấy phơi phới hương thơm hoa ven đường. Ngày dài nhưng chẳng đợi chờ ai vậy mà em đã bỏ lỡ bao dịp dạo trên phố mỗi tuần như thế. 

Công việc cuốn em trong vòng quay của nó, cuốn em để quên nhiều thứ khác như những thú vui bình dị nhất.

Mải miết với bao điều bụi bặm, quẩn quanh với bao điều là ảo giác, em đang cố tìm lại mình trong những khoảnh khắc dịu êm nhất. Tàn lụi một khoảng trời riêng em tự bao giờ để không phải nhìn lại những gì là nỗi buồn trong miền nhớ mênh mang.

Và em vẫn thế, vẫn một nụ cười mãi trên môi không thay đổi, chỉ có chăng trên đôi mắt có thêm đôi vết in hằn của thời gian gửi gắm.




Nắng vẫn hắt dần trên từng kẽ lá nhỏ lấp loáng trên vỉa hè. 
Em dừng chân như muốn với tới nắng thanh bình. 

Chẳng bao lâu nữa kia nắng sẽ đốt cháy làn da em đang ửng hồng, nắng sẽ làm tan không khí tinh khôi ban sớm. Nắng sẽ làm hoa kia úa màu, làm đôi mắt em chói lòa trước không gian. 
Duy chỉ có nụ cười em sáng bừng hơn trong nắng phố thênh thang. Em mở rộng vòng tay ôm ấp cuộc đời để thấy tiếng cười trong tim luôn nồng cháy gửi trao cho ngày mai hi vọng.

Bước chân em dần chậm lại như đếm nhịp thời gian. Đôi mắt thỏa thuê ngắm nhìn con đường vắng tiếng ồn ã. 

Trong sâu thẳm tâm hồn ánh lên niềm tin vào tương lai ngày mới. Em nở nụ cười trước ánh bình minh đang ngự trị. Nụ cười không bao giờ tắt trong con tim đập mạnh đang cùng đếm bước thời gian vội vã.


~HSĐ~
Đọc tiếp ...

16/5/13

....

''Anh phải làm gì để giữ nụ cười của em?''



~HSĐ~
Đọc tiếp ...

11/5/13

• Yêu thương đong đầy....

Ngày chếnh choáng trong khúc dạo đầu một bản Nocturne như một nỗi buồn nhẹ tênh rơi rớt từ hôm nào trên thềm vắng mà đôi khi nhìn lại tôi không thể định hình, như một thói quen khó bỏ những cảm giác thân thuộc vẫn tìm về không báo trước. 

Thời gian qua, tôi không biết mình không có đủ mơ mộng để viết hay đang chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Và tôi biết nó chính xác là gì khi tôi bớt "nhạt" hơn. Điều tôi khao khát, điều tôi chưa từng nghĩ sẽ khám phá ra ở bản thân. 

 

Mùa hè đến mang theo những cơn mưa bất chợt, tôi nhìn ra ngoài đôi khi tự hỏi con đường mình đang đi có thật sự dẫn đễn một nơi cuối cùng, là yêu thương bấy lâu luôn kiếm tìm hay là sẽ xa cách những yêu thương thân thuộc mà tôi không bao giờ muốn từ bỏ. 

Thời gian qua những vết thương dần được chữa lành, đôi lúc ngỡ như  không còn nhớ tới những ngày đen tối đã bước qua nhưng nó luôn dạy cho tôi một vài nhận thức về cuộc đời. Ngày tàn khi màn đêm khỏa lấp bầu trời, trong đêm tối tôi nhìn về những vì sao dẫn đường về phương bắc để định hình đã đi lạc bao xa khỏi nhớ thương. 


 Chỉ là một thoáng chợt nhớ lại, lại chợt thương.... 

Nhưng trong lòng tôi luôn nhớ về một nơi mãi mãi cất giữ tấm lòng mình, để dù đi qua bao khó khăn tưởng mãi mãi không thể trở lại như xưa vẫn có một chốn đón tôi về trong lúc ngày nhập nhoạng tối.
 
Mặt trời đã khép mắt về phía tây, tôi ngồi nhìn ánh đèn đường dần soi sáng bóng đêm và không khí nhộn nhịp ngày đất nước hoàn toàn độc lập mà ước giá như có thể hòa vào nó. 

 
Còn thật nhiều thứ đang đợi tôi phía trước, thật nhiều ước mơ ngày đêm thiêu đốt cõi lòng, tình cảm trao đi có bao giờ mong nhận lại.... 

Tôi hái một nhánh hoa đêm úa tàn,
Sau những rực rỡ phô bày buổi bình minh hôm nào,
Phải chăng màn đêm khóc thương cho nhánh hoa
Nên cho chút mát lành ngày chớm hạ.
Một vòng tròn lẩn quẩn nhớ và thương,
Đôi khi chỉ là một cái giật mình lúc nửa đêm.
                                                                              ~HSĐ~                                 
Đọc tiếp ...

7/5/13

• Tháng 5. Tháng mơ. Tháng của màu nhớ...

Tháng Tư qua đi… mang theo những tâm sự buồn của em ra đi, mang theo những nỗi buồn vu vơ, chợt đến, chợt đi như cơn mưa đầu mùa bất chợt, không báo trước. Thế nhưng, khi tiễn một nỗi buồn ra đi, em lại không ngừng lo lắng vì biết đâu mai này sẽ có một nỗi buồn mới len nhẹ vào tim em. Lúc ấy trang nhật kí của em lại dày lên, dòng tâm sự của em lại chất chứa, và ai… ai sẽ lắng nghe em trăn trở, giãi bày?

Tháng Tư qua đi… Em tập quên những điều không đáng nhớ, tập nhớ lại những điều tưởng đã quên, để biết rằng trái tim của mình chưa trở nên gỗ đá, vô tri, vô cảm. Em sợ lắm nếu như một mai tỉnh giấc, biết mình đã quên đi những kí ức từng thuộc về mình. Ở nơi ấy dù có những hồi ức làm tổn thương em, nhưng chính từ những vết thương trong quá khứ đã dạy em biết cách chăm sóc bản thân mình ở hiện tại, biết tự bảo trọng, biết trân quý những gì mình đang có trong tầm tay. Em trưởng thành hơn từ đó!

Tháng Tư qua đi… Chút nắng ấm áp cuối mùa khô cũng rời bỏ em ra đi, trả về cho em những tháng mưa, trời buồn và khoảng không gian xám ngắt.

 
Tháng Tư cho em bình yên, mơ mộng!



Và giờ, em đón tháng Năm về… Đời thắp lên giữa đêm đen ngàn ngôi sao ước, em tin trong muôn vàn điều ước lung linh ấy, có một ước mơ là của riêng em, và có nhiều ước mơ đang chờ em nắm bắt.

Tháng Năm về... Con đường em đi trải dài xa tít tắp, tiếp tục đón em vào đời bằng nhiều lối rẽ khác nhau. Sáng suốt lựa chọn một lối đi đúng, em sẽ có tất cả: niềm vui, nụ cười, hạnh phúc và một chân tình nơi cõi nhân gian.

Tháng Năm về… Em đón yêu thương cùng về, quên hết những tháng ngày đau khổ vừa qua, khép lại dòng nhật kí buồn cùng tâm sự riêng mang, canh cánh, và khẽ nhủ thầm: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm một ngày nữa để yêu thương”.

Tháng Năm về… Em hân hoan hát lại bài hát cũ từng làm tim em đau nhói. Bài hát cũ, dư âm cũ, nhưng tâm trạng mới, cái nhìn mới, khiến lòng em thật sự thanh thản, an nhiên hơn bao giờ hết.

Chạy trốn quá khứ không phải là cách tốt nhất. Trong tất cả mọi chuyện, dù là xấu nhất, hãy cứ chọn cách đối mặt.

Tháng Năm về…

Nước mắt đôi khi có lăn dài, nhưng đó sẽ là nước mắt của hạnh phúc.

Nỗi đau đôi khi có chát đắng, nhưng vượt qua được sẽ trở nên mạnh mẽ.

Hạnh phúc đôi khi có xa bay, nhưng yêu thật lòng, rồi hạnh phúc cũng quay trở về.

Tình yêu đôi khi gặp thử thách, nhưng không ngừng hi vọng, ước mơ rồi cũng sẽ toại với ước mơ.

Nghĩ thoáng như thế, nên em tiễn tháng Tư qua, đón tháng Năm về… và bình yên cũng theo về.


P/s: Này anh, sinh nhật vui vẻ.



~HSĐ~




Đọc tiếp ...

1/5/13

• Đời nhiều sân si, cuối cùng rồi cũng hóa hư không...

 

Vụn vặt ngày giấu diếm, lòng dối gạt những ô cửa chạnh lòng đau. Người u mê lòng ta thì lem luốc, bỗng cơn mưa về đời vừa lại đánh nhẹ vào hồn ta một cái… 

Ta sống với tấm lòng ta lay lắt, sống với mơn man từng đợt sóng dập dìu xoa khẽ trong tâm khảm tháng năm.

Đời trầm luân u mê trong từng khúc, ta đi khúc này, rồi lặng mình khúc kia. Nếm ngọt, rồi đắng rơi lệ tim mê, con người có lúc hoang tưởng, dại dột đến nỗi, kẻ nào đó thông minh đấy, có lẽ cũng phát thèm điên dại với ta kia.

Ta yêu màu tối tự bao giờ, yêu tiếng gió gào xé đêm ta ra thành từng mảnh, nhói cơn mơ ngoan. Ta sợ ngày tròn trịa với những gam màu lênh lang, ta sợ tia nắng vàng lại mê hoặc đôi mắt ta dại khờ, ảo tưởng. 

Tự dưng ta thèm, ta thấy thèm một con người hiểu ta đến cháy bỏng…

\


Rồi ngày vụn hóa kiếp ta, con người ôm thân xác ta. Ta hồi sinh, ta chết đi, ta lang bạt khắp chốn phong trần. Ta héo úa, xanh tươi, hay điên dại như một cơn bão lòng dự cảm.

Thôi thì đời cho bao nhiêu, ta nhận lấy bấy nhiêu, và còn lại cám ơn cho tất cả, để ngày mai ta chết đi, ngày mốt ta sống lại với vẻ mặt mới khác ta. Sẽ chỉ biết chấp nhận, chấp nhận, và an nhiên với mọi điều…

Cuối cùng thì đời nhiều sân si quá, ta đi qua ta, và hóa kiếp ta vào cát bụi trong nhân gian truyền kiếp. Đời là ai, ta là ai, và người nào có hiểu ta là ai.


Cố nhân, hay hữu duyên, chia ly, hay tử biệt. Rồi thì tất cả cũng sẽ hóa vào hư không kiếp người…


~HSĐ~


Đọc tiếp ...