.

27/12/13

• Mùa xuân. Năm mới.2014...


Vậy là một mùa xuân nữa lại về....



Đọc tiếp ...

20/12/13

• Giáng sinh 2013...


Một giáng sinh nữa lại về....


Đọc tiếp ...

13/12/13

• Nỗi nhớ ngủ vùi...



  |Chiều, vừa qua đây bằng nỗi nhớ ngủ vùi…

Tại sao ta lại không khóa được vùng kí ức của lòng mình lại sau những ngày tháng qua. Nhiều khi ta tưởng rằng mình đã quên, đã nhốt được nó vào một ngăn tối nào đó trong ngăn tủ kí ức. Ta cứ vô tư sống, vô tư cười, vô tư miên man cho những thứ xung quanh mình.

 Nào ngờ đâu, chỉ một khe hở nhỏ thôi, những điều gợi nhắc đã len lõi vào, tận nơi ngăn tối đó, khoáy động vùng kí ức, làm nó tỉnh giấc sau bao năm tháng ngủ vùi.

Nó quây quần, vẫy đạp, rồi thoát ra ngoài vùng tăm tối đó… thật bất ngờ. Nhiều khi, làm cõi lòng ta ngột ngạt, méo mó đi vì nó. Vì sau chừng đó thời gian, tưởng ta đã quên, và khi nó trỗi dậy, ta lại không kịp đón nhận, nên hóa nỗi đau dai dẳng… trong tim mình.




Đương nhiên, nó sẽ đau, vì chỉ có những nỗi buồn ta mới cố tình đem giấu kín trong ngăn tủ kí ức, bắt nó phải ngủ quên, ngủ vùi như vậy. Nhưng ta lại quên rằng, nỗi buồn hay nỗi vui, hạnh phúc hay đau khổ… mỗi khi đã hình thành, đã tượng hình thì như một tế bào sống, sinh sôi nảy nở.

Cho nên dù ta có đông lạnh nó bằng ngăn tối, thì nó vẫn sống và tồn tại, chực chờ cơ hội được hoài thai một lần nữa trong tim mình.

Vậy cho nên chỉ cần có một cơ hội nào đó, cũng đủ đánh thức cơn say ngủ vùi của những nỗi nhớ đã từ lâu không thức giấc. Mặc dù, hình hài nó đã có nhiều thay đổi qua chừng ấy thời gian. Có còn gai góc không, hay đã mềm mại hơn xưa rồi.

Và nỗi nhớ, là một cơ thể của kí ức, mà nó được tạo nên từ vô khối cung bậc cảm xúc của con người, từ niềm vui nỗi buồn cho tới đau thương và hạnh phúc, yêu và hận…

Một ngày, trong ta, nỗi nhớ lại quay về sau bao ngày tháng ngủ vùi...

Cho 1 người- yêu bằng lăng tím...


Đọc tiếp ...

11/12/13

• Cảm ơn...




Cảm ơn những tiếng chuông đã nhắc nhở về sự yên bình... 
Cảm ơn những đêm thấy mình lau nước mắt..
 Cảm ơn những sai lầm đã khiến mình ân hận...
 Cảm ơn cô đơn đã làm mình trở nên bao dung độ lượng, với ngày xưa…


Đọc tiếp ...

8/12/13

• Khoảng riêng.


Cuộc sống, quay cuồng với những bộn bề lo toan. Cuốn ta vào guồng quay vội vã, ta không kịp đứng lại, cứ mãi chạy theo, bu bám theo dòng chảy đó. Không lối thoát. Không ngơi nghỉ. Mệt mỏi…

Đôi tay rã rời. Đôi chân không muốn bước. Đôi mắt buồn bã nhìn. Mà ta cứ phải chạy, nếu không, ta sẽ nằm lại ở phía sau, thậm chí là rất xa, có thể trôi tuột đi mất.

Có thể, một ngày đôi chân ta không còn bước nữa. Ta về đây, ghé lại nơi góc phố quen, tìm một nơi quán vắng, ta thả tấm thân mệt nhoài ra với thời gian. Đôi tay buông lơi với những dòng suy tư trong lòng mình. Thả hồn trôi bồng bềnh theo nắng gió ngoài kia.


 

Đọc tiếp ...

4/12/13

• Tôi ơi đừng khóc.



Tôi những tưởng mình đã đủ cứng rắn... Nhưng rồi vẫn không khỏi run bật trước những ám ảnh quá lớn lao . Tôi thấy tôi bé nhỏ trước bóng ký ức đang từ từ vụn vỡ...
 Chợt đau đớn nhận ra , bằng cách này hay cách khác : tôi bơ vơ bên cạnh những người những người mà tôi xem là người thân...và tôi lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình...

Tôi vẫn sống trong hoài niệm như một nỗi mặc định. Để rồi những dự cảm tiếc nuối cứ kéo dài kéo dài mãi không thôi... 
Nhớ về một thời tươi đẹp đã qua , những người thân yêu nhất đã không còn gặp lại , và những điều mình gìn giữ đã xa mãi xa mãi rồi...

Nước mắt tuy sẽ dành hết cho mùa cũ...

Nhưng , tôi ơi đừng khóc...



 Trong những cuộc hèn hò, thì hẹn hò với sách vở ít gây tổn thương nhất. :)






Đọc tiếp ...

• Mức độ của sự tổn thương.







MỨC ĐỘ CỦA SỰ TỔN THƯƠNG : 

- Mức độ 1: khóc   
- Mức độ 2: tức giận 
  - Mức độ 3: im lặng
- Mức độ 4: lạnh lùng
- Mức độ 5: cười .
 
Đừng nghĩ khóc là đau nhất...vì nụ cười là mặt nạ hoàn hảo nhất của nỗi đau !




Đọc tiếp ...