1. Thực sự, khi người ta đau ốm, bệnh tật... là khi người ta yếu đuối
nhất. Nhận ra điều này từ lâu lắc nhưng không chấp nhận. Nhớ lại cái
thời nhỏ, mình hay bệnh vặt, chỉ có sốt, sổ mũi rất ư là vớ vẩn, nhưng
hồi đó (cũng như bây giờ) không bao giờ uống thuốc. Nên chỉ đắp chăn kín
mít (mong cái sốt nó bị cái nóng... đập cho tan nát), thế mà, mẹ về,
chỉ cần lật chăn lên là thấy nước mắt rơi lộp bộp.
Mẹ la, không lấy khăn
đắp lên trán ở đó mà khóc lóc, khóc dữ hơn. Không phải là mình không
biết việc đó, chỉ là, lâu lâu muốn được quan tâm, khóc lóc một chút,
nghe la mắng, tủi thân một chút.
Giờ thì cũng đang bệnh và bệnh cũng rất chi là vớ vẩn.2.Thèm đọc một cái gì đó nhưng kệ sách không có gì “quyến rũ”, dù vài ngày trước ta đã tung tăng cùng Út đi nhà sách mua về vài quyển được cho là khá thú vị. Thèm viết một điều gì đó nhưng cảm xúc tắc tị....
Ly cà phê nao nao một mùi thơm quyến rũ, đóng chặt cửa phòng trong tĩnh lặng, dù vậy vẫn không thể rũ bỏ mọi tiếng ồn của cuộc sống, những dây dợ cuộc đời.
3. Kia nữa, từng quyết định cứ như hiện rõ mồn một, nhảy nhót trêu ngươi để xem: “Ta quyết định như vậy là đúng hay sai, là nên hay không, là tỉnh táo hay u mê?”
Dừng làm chi, rồi cũng lại đi… Bởi, dừng là hết. Đi mới là sống. Mà dễ
gì ta không vấp ngã trên mỗi quãng đường đi đó. Ta thích cái câu “ Vấp ngã
trên đường đi chẳng có gì to tát, chỉ là như dừng chân nghỉ mỏi thôi
mà”
Ly cà phê, dù chỉ là nhâm nhi, cũng có lúc cạn sạch, huống hồ…con chữ....
~ HSĐ~