.

26/4/13

• Lặng lẽ.

Cuộc sống vẫn cứ trôi theo dòng chảy vô hình của nó, đôi khi khiến người ta mệt nhoài vì những bon chen, vì những bộn bề và lo toan.

Dành một xíu thời gian trong ngày để viết vài dòng chợt thoáng qua, những cảm xúc bồi hồi mà mình đang có được, chợt nhận ra có phải mình đang khép lòng với mọi người xung quanh, mình không tin tưởng ai đã từ lâu lắm rồi?

_______________________

Chiều nay, ta lại về với biển.....


Đồng Hới- Hoàng hôn biển.



Đọc tiếp ...

19/4/13

• Tâm hồn rỗng chợt tìm cơn say....

Một ngày cho tâm hồn rỗng tuếch...!
Lâu rồi lại thấy mưa rơi, tí tách nhỏ giọt chẳng đủ ướt chiếc ô che đầu nhưng cũng thấm lạnh vai người che chắn. Nơi đây có một tâm hồn rỗng hoác những cảm xúc không tròn. Khi mơ hồ khi chộp giật rồi đau đáu xót xa. Rỗng một hố sâu vô cùng như lạc vào cơn say triền miên mãi mãi.
Chiều dài con đường nào còn miên man xa trôi, đường về còn ngập ngừng bước chân chẳng thể dứt khoát. Bỗng nhiên ta thèm một hơi men rượu cay. Phải rồi, sáng nay ta say men rượu cay rồi ngủ vùi quên lãng mất bản thân ta, quên mất mình là ai, mình đang tồn tại hay mình đã chết. Cõi sâu vô hồn khiến lòng ta mênh mang vô định, không thăng bằng mà bập bùng trên sóng nước, say sóng nước hay sóng lòng ta đâu cần biết. Lòng ta trống hoác, hồn ta rỗng tuếch, hình như chỉ còn có hơi men say vẫn đang nồng nồng theo hơi thở trầm ngâm.
Khi say, ta đâu còn biết gì hơn ngoài cái vô vi tồn tại bên ngoài khoảng không. Có gì khác hơn ngoài cái mơ hồ của ảo vọng. Khi say ta thấy mình tự do ngôn chữ, ta nói thật lòng mình không ngần ngại với phía bên kia, ta thích được gối đầu lên con thú bông ta yêu quí nâng niu, ta thích được trách người đời đang vô cảm với chính ta. Có được bao lâu đâu kho thời gian quí giá ấy nên ta muốn lòng ta say mãi mà thôi. Lời nói nào ta đang lảm nhảm trong khối óc u mê cứ vần vũ không biết khi nào thoát khỏi vỏ bọc nhàu nhĩ ấy. Lại lang thang... lại vô định... lại nháo nhào xáo trộn nhăn nheo già nua.



Giá như ta cứ chìm ngỉm trong thế giới hoang tàn ấy để không phải nghe những lời ru buồn, không phải thấy những giọt nước mắt rơi, không thấy cái tình tự ru mình đắm chìm trong mê muội.
Ngày trôi qua ta thấy mình lớn dần lên như trái bóng rồi lơ lửng bay lượn. Từ trên cao có gió làm bạn, có mây trôi cùng và ngắm thế giới loài người qua lăng kính trắng phủ. Đẹp nhưng đông đúc, ồn ào, ngột ngạt...
Ta làm trái bóng tự do trôi mãi trên bầu trời. Càng bay lên cao thấy gió quật mạnh làm ta buốt rát, chao đảo rồi vỡ bung ra. Cuối cùng chỉ còn lại một mảnh nhỏ lắm xác quả bong bóng bập bùng. Biết đâu đó gió vẫn bay theo cùng ngàn mây hợp tan chẳng thể vỡ òa. Ngày mai mải miết đi tìm trăng non, chỉ có ta bơ vơ một mình.
Tâm hồn này dường như đang chết mòn chết mỏi. Có cơn men nào ủ mãi để say không dậy được nữa hay không? Thèm có một bờ ly sóng sánh chạm nhẹ nâng cùng ta, nhấp môi thôi cũng cảm giác được cái ngọt ngào nơi cuống họng. Cuốn trôi hết cái ngao ngán tình tự, đuổi xua hết bao nhiêu sầu lo buồn chán. Rồi bình yên sẽ đến bên ta như lòng ta từng mong đợi.
Một tâm hồn rỗng nghĩa là một tâm hồn đang chết, cái chết ngấm ngầm khiến ta đau đớn. Một giấc mộng dài cho thôi buồn tủi bởi ta đã say rồi cái hơi men gắt gỏng đang ngấm vào tận xương tủy bản thân ta. Thèm một lần để ngàn ngày sau thôi dậy nữa.
Say... hôm nay say men rượu cay... rượu nồng ta không tỉnh cho nhân thế khỏi sầu thương. Say trong cô đơn, say trong hoang tàn, say trong tâm tư rét mướt héo úa khô tình.
 ~HSĐ~



Đọc tiếp ...

11/4/13

• Rồi tháng ngày nào đó....





Rồi... tháng ngày nào đó cuộc đời sẽ thôi những dòng yêu thương miên viễn...!

Bất chợt một sáng không biết Mùa đã về chưa sao quá nhiều điều dường như nhòa nhạt. Đáy mắt veo trong chơm chớp như đứa trẻ vừa mới chào đời, cất tiếng khóc chào nhịp thở đầu tiên. Có ai mà muốn mọi thứ xa xôi không nắm níu được bao giờ?
Vẫn cứ sắt se đợi ngày tháng trôi đi và cố lưu dòng hoài niệm...

Còn ta nữa, ta cũng chẳng tìm về những quãng ngày trong veo như những cơn Nắng lạ trong câu hát của Trịnh. Làm sao, làm sao tìm được nhau khi dòng người miết mãi? 
Rồi ta, rồi bạn cũng sẽ bơ vơ trong chính cuộc đời của mình.
Có chăng, phút giây nào đó, thèm, cực thèm đưa bàn tay ra kéo bạn về gần lại...




Những cuộc tình bỗng chốc tựa thinh không... Dịu vợi những cung sầu. Ngày xưa, những người yêu nhau hay thì thầm với nhau rằng "Hãy nhìn đi, cuộc đời nồng nàn trên bờ vai nhau", chợt giật mình, hình như ta vội vã quá, chưa kịp bắt lấy nhịp điệu nồng nàn kia thì cuộc tình ấy đã ra đi rồi. Xa lắm...

Rồi... có tháng ngày muốn ngủ yên trong vòng tay một người khác mà thấy nhịp thở của mình thoi thóp rồi tan biến giữa hư vô...
 Muốn vẹn nguyên lời nguyện cầu ngày cũ, cứ đến, cứ đi, cứ yêu thương, cứ chia lìa. Ôi, một vòng đời luẩn quẩn đến tiều tụy như lời của Trịnh...

Những ngày Trịnh nhiều quá, quá nhiều cho những khoảnh khắc không thể gọi thành tên. Bay bay trong chiều gió lộng, phơ phất giữa đồng chiều muộn gió...Mà nào phải Đông, Hạ rồi....



[Đêm qua Em nằm muộn]
[HSĐ]




Đọc tiếp ...

6/4/13

• Cafe. Định mệnh. Và những điều dang dở...







3 tháng trước. Cafe.Một.Mình.
.......


   -    Xin lỗi đã làm phiền em, tôi có thể xin của em vài phút được không?

 -       Em không đeo đồng hồ, nên em không nghĩ nhiều lắm về thời gian .

-       Tôi làm cho một tạp chí mạng chắc em chưa bao giờ nghe tên. Tôi đang viết một bài về xu hướng trẻ. Liệu có thể phỏng vấn em vài câu được không? 

-       Nếu anh cho rằng em trẻ.

-       Cảm ơn em – anh mỉm cười.

-       Dạo này người ta ít nói câu này.

-       Tôi sẽ bắt đầu ngay để không làm phiền em lâu. Em thường dành bao nhiêu thời gian trong ngày để ngồi café?

-       Cũng còn tùy mùa. Mùa thu em ngồi nhiều hơn các mùa khác. Có thể là hai tiếng, hoặc mười hai tiếng nếu nghỉ học. :)

-       Có vẻ không ít. Em thường làm gì khi ngồi quán?

-       Như anh thấy đó, thường là đọc sách, thi thoảng viết lách, đôi khi là trả lời phỏng vấn.

-       Oh, em thật hài hước. Vậy là em viết!

-       Không nhiều lắm. Đó là 1 thói quen khó bỏ thôi. Có lúc em cũng cộng tác với một tờ báo, một tờ báo mạng chắc anh cũng chưa bao giờ nghe tên. :)

Anh phá lên cười.

-  Liệu em có thể hỏi anh 1 câu được ko?

-      Em cứ tự nhiên.

-       Anh có thường làm như thế này khi muốn bắt chuyện với một cô gái không?

-       Tại sao em biết? – Anh có vẻ hơi giật mình.

-       Có lẽ vì em là 1 cô gái cổ điển! – tôi mỉm cười.


.......

Sáng nay. Cafe.Hai.Mình.
Không 1 cuộc hội thoại nào được diễn ra.
Chỉ có sách là tung bay-trong  gió.

...
..
.







Đọc tiếp ...

3/4/13

• Biển khát.

Đã lâu rồi chưa dạo bước chân chai sạn trên bờ cát dài, ngồi nghe song biển vỗ vào bờ ngắm trăng lên sau hòn đảo ngoài khơi.
Cuộc sống hối hả lôi kéo bước chân tôi vào những cung đường bận rộn, thời gian cho chính mình ít dần đi.

Những phút giây để lắng nghe chính mình, để nuôi dưỡng tâm hồn mình ít lại.

Vì thế, càng nhớ biển nhiều hơn, nhớ bờ cát và tiếng sóng rì rào nhiều hơn. 

Đêm vẫn nghe thấy tiếng sóng hôn bờ, lòng lại cuộn theo từng đợt sóng. Gần ngay bên biển, gần ngay bên sóng, bên bờ cát mà vẫn khát khao thèm muốn.


Biển đêm- Đà Nẵng

Con người thật tham lam không biết tự thõa mãn và dừng lại. Chưa có thì muốn có, có lại muốn có nhiều hơn nữa... Lòng tham không đáy, các cụ ta xưa đã nói như vậy.

 Tôi tham lam, tôi ham muốn được dạo trên bờ biển, được nằm dài trên cát để lắng nghe tiếng thì thầm của biển trong đêm, ham muốn ấy cũng có thể xếp vào lòng ích kỷ vậy chăng?

Dấu chân tôi hôm nay, chỉ dẫm lên hàng triệu dấu chân khác đã từng in trên bờ cát. Mỗi dấu chân là một dấu ấn cuộc đời rất riêng. Có lẽ không ít người yêu biển, thèm khát biển như tôi.



P/s: Ừ, là tôi có nhiều lỗi lầm, và tôi muốn làm 1 người tu hành.





Đọc tiếp ...

2/4/13

• Tuổi mới.


‘’Hoa loa kèn đang nở, có tiếng gió lòng tôi...’’

Tôi sinh ra trong thời khắc chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hạ, khi hương hoa sữa chớm phai và lá bàng đỏ au rải đầy trên mặt đất.

Tôi sinh ra vào tháng Tư -mùa giao hoà giữa nắng và mưa.

Và tôi sinh ra trong niềm mong chờ của cha mẹ tôi.
Tôi là con gái đầu lòng. :)

_________________

Sự thật là năm vẫn trôi đi mải miết, và tuổi đời ta cứ thế mà đếm lên theo. Nhưng ngày tháng vẫn cứ trở lại hoài để nhắc rằng ta từng là đứa trẻ.
 Dù đây là lần sinh nhật thứ bao nhiêu của bạn đi nữa, thì cũng hãy ăn mừng một cách hân hoan và hồn nhiên như một đứa trẻ. Và hãy giữ luôn đứa trẻ ấy trong tim mình. Bởi tôi nhớ có ai đó đã nói:
“ Tuổi của ta là tuổi của trái tim….”


Ngày đầu tiên của 1 tuổi mới. :)



P/s: Cảm ơn những người bạn ảo và thật. Đã nhớ tới ngày hôm nay.
Đặc biệt là cảm ơn video của anh chàng ngốc nghếch nào đấy. :)

Đọc tiếp ...