Từ từ thôi... từ từ khép lại những ngày nắng mưa, bận rộn, tình tang một kiếp người.
Hãy quên đi, quên tiếng ồn ào của dòng người qua lại, của khói bụi nhân gian, của tiếng gõ lách cách bàn phím trong đêm khuya,...giờ thì hãy bước ra ngoài hiên nhà nhận đón ánh nắng ban mai ấm áp, sống chậm lại cùng với mớ hỗn độn phù du.
Tôi có một ngôi nhà blog thân thương.
Đó là nơi tôi tìm về mỗi khi mệt mỏi, rã rời. Là nơi trải lòng qua bao trang viết cảm xúc.
Những tình tự khúc nôi, những hàng cây xanh xanh màu lá, những con đường im lặng với góc phố quán cà phê, mọi thứ không ồn ào náo nhiệt, cũng không chứa chấp những mảng bụi trần.
Mọi thứ trong cuộc sống tưởng như bình lặng, niềm vui và nỗi buồn chen lấn trôi qua. Bao nhiêu giọt sương rơi trong đêm. Rơi đi đâu, xuống cánh hoa mới nở đầu xuân hay đọng lại bên cánh phượng vĩ ngày hạ oi nồng, có khi gieo mình vào chiếc lá thu vàng rộm, rồi cuối mùa khép lại với giọt sương tuyết mênh mông, trắng xóa.
Cuối cùng lại đi về lòng đất để tiếp tục hoàn sinh...
Để đi tìm một hạnh phúc giản đơn, nhưng hạnh phúc là một thứ gì đó xa xôi, mong muốn mọi thứ đều hoàn hảo. Để rồi tự cô lập bản thân, không thích tâm sự, sẻ chia, nhưng lại luôn thấy những dòng status đầy tâm trạng nơi entry trong blog, như xoa dịu nỗi đau, xua tan đi cái lạnh trên bước đi không còn ai đó.
Thế giới như tràn ngập mùi vị ấm, tâm tư cảm nhận được hương thơm dịu mát vương vấn trong từng bước chân đi. Một lối thân quen, một cảm giác cuộc sống được ngủ mê trong thời gian dài.
Một góc phố rêu phong ẩn trong màu hoa hờn dỗi, nơi tình yêu tỏa hương thơm nồng nàn buổi sáng với nụ hôn môi xa ấm áp qua hình ảo của icon.....
Đọc tiếp ...
Hãy quên đi, quên tiếng ồn ào của dòng người qua lại, của khói bụi nhân gian, của tiếng gõ lách cách bàn phím trong đêm khuya,...giờ thì hãy bước ra ngoài hiên nhà nhận đón ánh nắng ban mai ấm áp, sống chậm lại cùng với mớ hỗn độn phù du.
Tôi có một ngôi nhà blog thân thương.
Đó là nơi tôi tìm về mỗi khi mệt mỏi, rã rời. Là nơi trải lòng qua bao trang viết cảm xúc.
Những tình tự khúc nôi, những hàng cây xanh xanh màu lá, những con đường im lặng với góc phố quán cà phê, mọi thứ không ồn ào náo nhiệt, cũng không chứa chấp những mảng bụi trần.
Mọi thứ trong cuộc sống tưởng như bình lặng, niềm vui và nỗi buồn chen lấn trôi qua. Bao nhiêu giọt sương rơi trong đêm. Rơi đi đâu, xuống cánh hoa mới nở đầu xuân hay đọng lại bên cánh phượng vĩ ngày hạ oi nồng, có khi gieo mình vào chiếc lá thu vàng rộm, rồi cuối mùa khép lại với giọt sương tuyết mênh mông, trắng xóa.
Cuối cùng lại đi về lòng đất để tiếp tục hoàn sinh...
Để đi tìm một hạnh phúc giản đơn, nhưng hạnh phúc là một thứ gì đó xa xôi, mong muốn mọi thứ đều hoàn hảo. Để rồi tự cô lập bản thân, không thích tâm sự, sẻ chia, nhưng lại luôn thấy những dòng status đầy tâm trạng nơi entry trong blog, như xoa dịu nỗi đau, xua tan đi cái lạnh trên bước đi không còn ai đó.
Thế giới như tràn ngập mùi vị ấm, tâm tư cảm nhận được hương thơm dịu mát vương vấn trong từng bước chân đi. Một lối thân quen, một cảm giác cuộc sống được ngủ mê trong thời gian dài.
Một góc phố rêu phong ẩn trong màu hoa hờn dỗi, nơi tình yêu tỏa hương thơm nồng nàn buổi sáng với nụ hôn môi xa ấm áp qua hình ảo của icon.....
Tôi muốn đi, về 1 nơi ko có bóng người.....