.

4/12/12

• Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Chẳng phải mùa nào cũng chở những cánh gió Bấc buốt giá lẳng lơ, ngày nào cũng êm êm mưa phùn câm lặng.

 Nào phải nỗi cô đơn nào cũng chịu ngủ vùi giữa cái mùa người người vội vã đi tìm hơi ấm thương yêu.

Đâu phải nỗi niềm nào cũng mong manh giấu diếm, bàn tay đơn côi cùng cực nào cũng chỉ biết run run tủi hờn khi thấy ai kế bên có một bàn tay gần để nắm.

Không phải vòng tay nào cũng là cho đi và nhận lại, đôi khi chỉ là cái vòng tay tự vuốt ve nỗi đau mình nên thầm nhủ những cái ôm là ngút ngàn xa và chẳng cần thiết, sự quâm tâm hão huyền kia quá xa xỉ với mình.

Lạnh lẽo đủ đầy ! Xa xót đủ say…


Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Lòng hoang, cảm xúc bề bộn giằng xé, đôi khi không biết đã để lạc mình chốn nào. Càng cố gắng tìm lại những điều hoàn hảo, càng thấy dối trá bội bạc như vôi chảy vào muôn ngả cõi lòng.
 Nhạt.
 Vắng. 
 Đắng.
 Mặn. 
Chỉ thấy mình đang như vậy thôi. Trống rỗng và những cảm xúc trôi ngang không biết phải trải qua như thế nào làm nỗi bức bối lại giận dỗi , chán nản chính mình. 
Phải làm gì giải thoát nhưng gì khốn khổ bị mình giam hãm trong sự nhợt nhạt xúc cảm này đây.


Chẳng phải đó là khi đang rất bình yên trước hạnh phúc, hồn nhiên như chưa bao giờ phải chịu đựng bất cứ một vết cứa nào hay sao?