.

2/12/12

• Đông về qua phố.


Mùa đông về lạnh ủ ê bên những chấn song, phố cuộn mình ngủ quên ngoài ô cửa trống, bỏ mặc gió về trời theo những giấc chiêm bao…

Ai ngồi một mình thả rơi những tiếng tơ đồng giữa cơn mưa về lạc lối, cho những tiếng buồn rơi trên ngón tay đã mãi ngóng tìm hơi ấm của một bàn tay khác, để tiếng đàn tan trong vô vạn xót xa, để nghĩ suy thôi nhắc nhở những yêu thương dang dở, cho hoang phế những hẹn thề…

Mùa đông về qua phố cho những ngã rẽ cứ dài mãi ra, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai.
 Nỗi buồn ngập ngừng trôi về theo ánh trời ghi đục, thấp thoáng bình yên như những giấc chiêm ao âm ấm vòng tay....




Mùa tan vào phố trong những chiều mưa nghiêng ngả lối về, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc áo nhạt màu, ngồi yên nghe một khúc độc huyền xưa cũ, đôi lúc bất chợt thấy mình buồn đến ngây ngô…,

Và khi chuyện cũ vẫn cứ mãi là chuyện cũ…

Thời gian không chờ nhau…

Và người cũng sẽ chẳng chờ nhau…
Mùa đánh rơi trên phố những thoang thoảng hương hoa, nụ cười chạm bờ vai khúc khích khi năm tháng vẫn đi qua dắt dìu những ký ức mông mênh già cỗi, cho đến khi trần duyên mãn tận, tơ trời đứt đoạn và hạt châu sa sẽ rơi rụng vô chừng…
Mùa đông cả châu sa cũng lạnh, cảm giác như lời ca cũ người chưa nhấp môi hát bao giờ…


__________________________


Lời ru đêm lạnh đã không còn đợi ai khi những giấc mơ vẫn cứ theo nhau dài ra như thế, khi không còn loài hoa nào còn thức trong đêm mưa gió bỏ hoang, đen trắng đến xanh xao…

Xưa...

Người viết “một lần là trăm năm”, ta cười…

Đêm vậy mà đi… Rất xa…

Mưa vậy mà rơi… Nhẹ tênh…♥