.

26/10/12

• Những linh tinh êm...


Sáng nay nắng nhẹ, công nhận cái thời tiết đìu hiu có làm hai con mắt ngủ nướng thêm chút. Cà phê kèm theo vài lan man, cho đỡ đi cái trống trải thường gặp.

Từ căn gác này, mọi thứ trở nên xa xôi lắm, khó có thể cảm nhận hết được.

Ngồi đây, mình nghe bản tình ca yêu thích của Quang Dũng, nhắm mắt, yên lặng và chăm chú.

Con tim sẽ ấm hơn nhờ tiếng nhạc, gió thổi linh tinh lang tang...

Mình hân hoan, vì vẫn còn cớ vui để nghĩ đến, mặc cho cuồng quay cuộc sống nhiều lúc lấy đi của nhau sự nhiệt thành nhiều quá.

Những cũng có thể, vòng vòng quanh quanh, biết đâu hạnh phúc sẽ tự động tìm về?




Mặc kệ, cứ vu vơ trong hàng nghìn thứ để nhớ, để quên. Tự nhủ rằng câu nói ấy có phải sự khởi đầu cho những kỉ niệm ngủ say tràn về len qua ngày gió thổi?

Có thể đấy người, ở phía bên kia liên tưởng…


Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ
Ngực trầm cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, cho vừa đôi chân em đến…

Buồn cười, bình yên và nỗi nhớ cứ nối tiếp nhau đằng đẵng, cho dù lòng đôi lúc cũng đượm vài khoảng mưa trong nắng.
Thoáng cái, trưa lên rồi, nguyên một buổi suy nghĩ linh tinh. Những -linh- tinh- êm.
Bỗng nhiên ngoan bất thường, thế mới lạ chứ. Thôi thì để mọi chuyện tự nhiên, vậy nhé!