.

26/10/12

• Những linh tinh êm...


Sáng nay nắng nhẹ, công nhận cái thời tiết đìu hiu có làm hai con mắt ngủ nướng thêm chút. Cà phê kèm theo vài lan man, cho đỡ đi cái trống trải thường gặp.

Từ căn gác này, mọi thứ trở nên xa xôi lắm, khó có thể cảm nhận hết được.

Ngồi đây, mình nghe bản tình ca yêu thích của Quang Dũng, nhắm mắt, yên lặng và chăm chú.

Con tim sẽ ấm hơn nhờ tiếng nhạc, gió thổi linh tinh lang tang...

Mình hân hoan, vì vẫn còn cớ vui để nghĩ đến, mặc cho cuồng quay cuộc sống nhiều lúc lấy đi của nhau sự nhiệt thành nhiều quá.

Những cũng có thể, vòng vòng quanh quanh, biết đâu hạnh phúc sẽ tự động tìm về?




Mặc kệ, cứ vu vơ trong hàng nghìn thứ để nhớ, để quên. Tự nhủ rằng câu nói ấy có phải sự khởi đầu cho những kỉ niệm ngủ say tràn về len qua ngày gió thổi?

Có thể đấy người, ở phía bên kia liên tưởng…


Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ
Ngực trầm cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, cho vừa đôi chân em đến…

Buồn cười, bình yên và nỗi nhớ cứ nối tiếp nhau đằng đẵng, cho dù lòng đôi lúc cũng đượm vài khoảng mưa trong nắng.
Thoáng cái, trưa lên rồi, nguyên một buổi suy nghĩ linh tinh. Những -linh- tinh- êm.
Bỗng nhiên ngoan bất thường, thế mới lạ chứ. Thôi thì để mọi chuyện tự nhiên, vậy nhé!


Đọc tiếp ...

20/10/12

• NTMP....


Những ngày không có mưa, lang thang dọc khắp những con phố.

Nhìn những rễ cây chằng chịt mọc lên từ đất mà thấy cuộc sống lâu dần nhỏ nhắn không biết chừng.

Trẻ con nhăng nhít chạy khắp phố hát hò gọi nắng lên vai mà sao thấy mình đời cũng thênh thang.

Nắng lên nhuộm vàng cả một trời tuổi thơ.





_________________________________



Dành 3 phút để nghe bài hát nhé.
Dành tặng 20.10.2012.
Đọc tiếp ...

14/10/12

• Đêm xin bình yên nhé...!


''Đêm xin bình yên nhé...
Con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng....''

Một ngày dài đi qua, bóng đêm lấn tới để có những người ngồi trong bóng tối tự nghĩ về mình, tự nhìn nhận những con đường mình đã đi qua.

Ngồi trong yên lặng để cảm nhận sự cô đơn, sự tĩnh mịch, để nghe tiếng thở của hương hoa sữa phảng phất đâu đây, rất gần nhưng cũng rất xa.

Để cảm nhận bằng tâm hồn đang dần chai cứng với cuộc sống. Để nghe trong đêm yên lặng những suy tư chẳng lặng im.

Con đường cũng vàng nhưng chẳng phải vì ánh trăng chiếu soi, con đường vàng dưới anh điện đường nhạt nhòa, hư ảo.

  Có ai đang ngủ say? 
Có ai đang lặng lẽ? 
   Có ai đang ngóng chờ?


Phố đêm đầy sương giăng trên những con đường tĩnh mịch. Phố đêm chẳng có mưa để xóa đi sạch đi những bụi trần. 

Chỉ có sương phảng phất như bóng hình ai còn phảng phất trong tâm hồn cô liêu. 

Trăng thu chẳng đủ sáng đề ngắm nhìn, trăng thu lẻ bóng im lìm chờ đợi bình minh tới để ẩn mình, để dành chỗ cho một ngày mới tới, một ngày thu trong xanh cao đẹp có gió, có nắng và có lá vàng bay.


''Đêm đêm nằm mơ phố
Bao con đường mưa xóa
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà
Em như là sướng khói
Mong manh về trên phố
Đâu hay 1 hôm gió mùa thu...''


_______________
2h sáng rồi. Ngủ thôi.

Đọc tiếp ...