.

8/9/12

• Những hoài niệm...


Nếu ai đã có lần ngắm nhìn những cơn gió bay qua, chắc sẽ ngước nhìn lên bầu trời và tự nhủ: ''Cuộc đời cũng như gió kia thôi, liệu có chốn bình yên nào để trú chân, hay sẽ phiêu bạt mãi không có điểm dừng...''

Mình đã từng bị ám ảnh bởi những dòng tâm sự như thế. Đôi khi nghẹn ngào mà lo sợ điều sắp đến, sắp xảy ra mà chính bản thân còn chưa mường tượng được điều ấy là gì, mang hình hài ra sao.

Giống như gió vậy, ngọt ngào, dịu dàng, man mác nhưng cũng thờ ơ, vô tâm lắm. Gió có yên lặng 1 chỗ bao giờ, muốn đi đâu thì kệ cũng chả ai cản được. Đọng lại chỉ là yêu thương rất đỗi mơ hồ, ngắn gọn....

Nỗi niềm riêng mà, muộn phiền cũng lắng yên nhanh thôi....





 '' Ai cũng biết rằng đời ko suôn sẻ
                                                  
Lệ ưu sầu vẫn cứ mãi tuôn rơi
                                                  
   Những ai đã 1 lần ôm trái đắng
                                                  
          Mới thấy đời như chiếc lá nhẹ rơi...''

.....Nhớ cái lần cô bạn thân đọc cho nghe bài thơ này, nước mắt mình cứ thế lăn dài....

Niềm vui chưa hẳn đã lảng tránh, nhưng mình biết tìm được nó sao thấy xa xôi quá. Lúc thì bất ngờ xuất hiện chẳng báo trước, lúc lại trốn tránh bồng bềnh tưởng niệm.

Ngoài kia là hoài nghi, bâng khuâng để cuộc đời được khăng khít, trọn vẹn hơn. Như bài thơ trên, yêu thương đến theo dòng định mệnh sắp đặt.


Mình đã từng nghĩ rất nhiều về tương lai, mai mốt, về rào cản lạ lẫm hay hoang mang, song lại đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Ngày đẩy  mình chia lìa những ngây thơ trước kia, chẳng buồn trả lời khi có ai đó hỏi vì sao im lặng.

Đơn giản là mọi điều đã được chôn kín, gói gọn phía sau......





Mà tháng 9 này sẽ thế nào nhỉ?
Có.Ai.Đó.Chờ.Mình.Cuối.Con.Đường.Ko?
Hay-lại-mùa-nếp-cũ?