.

28/8/12

• Mưa.


Có bao giờ, bạn, giữa một ngày quần quật làm việc, vô tình đi ngang qua ô cửa kính. Rồi bạn chợt phát hiện ra rằng bên ngoài đang mưa.

Nên bạn dừng lại, thần người ra nhìn mưa rớt bên ngoài, nhìn dòng người tấp nập trôi đi. Và đột nhiên trong giây phút đó bạn không
thể nhớ ra mình đang ở đâu, đang làm gì và sẽ phải làm gì.


Lúc ấy, tất cả những ý niệm về cuộc đời của bạn chỉ còn là ngày mưa đang rơi trước mặt


Chỉ còn lại bạn, và chiều mưa.


Mà đời thì thiếu gì những chiều mưa khắc khoải…


Đọc tiếp ...

22/8/12

• Có những niềm riêng....


Trưa nay phố đầy nắng, cái nắng hâm hấp của những ngày áp thấp coi vậy mà khó chịu, đôi khi hanh khô, đôi khi như đốt cháy da, đôi khi nhàn nhạt oi nồng...

Quán cafe trong góc phố nhỏ với tiếng guitar thùng trầm đục khiến hồn ai đó lâng lâng bay bổng. Tiếng chuông gió lanh canh nho nhỏ nơi góc quán khi cơn gió nhẹ vô tình đi ngang qua chạm vào niềm riêng chợt vỡ òa....

Cuối tháng 8 rồi đó, mùa thu đang về gõ nhẹ trên từng phiến lá. Chiếc là vàng rơi khẽ chạm vào thành ghế bỗng dưng khiến ta giật mình....một nỗi nhớ mơ hồ lãng đãng bay qua...


***

Trưa rất nhẹ, nắng đó rồi chợt mưa, quán đông hơn bởi những bàn chân dừng lại chờ cơn mưa đi qua.

Ta bất ngờ, sững người nhìn thấy 1 hình dung rất quen bên chiếc guitar nơi góc quán. Những âm thanh đầu tiên của ''Phố nhỏ'' ngân lên, da diết....
Vô tình hay cố ý mà chiều mưa nơi quán góc cũ ta nhìn thấy nhau. Bàn tay ta khẽ run run, một thoáng tim hẫng đi. Và rồi nhìn thấy nhau, mái tóc bồng, nụ cười   
vẫn đẹp, vẫn ấm, ánh mắt vẫn nồng nàn. Chỉ có ta...1 đời lãng tránh, 1 đời ru quên.

Đôi khi....có những cơn mưa làm tim buốt nhói!

Phố vắng hơn dưới mưa rồi lại xôn xao như muốn thuở, nhịp sống lại tiếp diễn chẳng ngừng nghỉ. Và ta lại tiếp tục cuộc hành trình với thời gian.....
Cuối tháng tám rồi đó, vẫn còn thoang thoảng chút hương Thu, lá vàng đâu đó chợt rơi...rất nhẹ!



Hôm nay là ngày đặc biệt.
Ta gặp người đã từng đặc biệt với ta....


Đọc tiếp ...

11/8/12

• Ngày gió thổi...


Mở bung ô cửa sổ, khẽ chạm vào những nốt mưa lẩn khuất trong tiếng nhạc du dương réo rắt. Thoảng nghe tiếng gió ru vời, thoảng nghe mùa rơi qua phiến lá… chút bồng bềnh.....

Ngày khép lại những lành lạnh, cảm giác này… là dịu dàng đang nghiêng trên bàn tay năm ngón, mượt mà những yêu thương, ta gom trọn thẩm thấu của không gian mưa đang trút xuống đời những giọt trong veo này, chợt thấy lòng mình êm ả như dải lụa trắng xõa hiền trong sương mai.

Một thời, ngày trong ta buồn như gió thổi, những phím gió ngày đêm reo mỏi, rít, buốt từng cơn qua đồi vắng, qua những miền cỏ lau hoang dại giữa đời, gió vẫn thổi mà buồn phiền không vơi nỗi, ngày trôi và ta trôi giữa lưng chừng.


Mà thời gian thì lặng lẽ qua, có gì níu giữ được?



Vậy mà, vẫn thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng thăng bằng trên những triền rong mà bước tiếp con đường phía trước, nuối tiếc hay không thì mọi thứ cũng không quay trở lại, đã như một giấc mơ khẽ trôi tuột qua ngày… 

Mà hình như ta chẳng bao giờ níu giữ điều gì đã đi qua, có lẽ ký ức quá tệ… Thế thì phải biết lãng quên!

Ngày mới, mùa mới và những cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời, từng giọt phùn…se lạnh vô ưu, ta luôn thích cái cảm giác này.

 Có cả một khoảng trời, một không gian để thả mình bay lượn trong cảm giác thư thái… 

__________________________

Mưa về, ta lại thấy mình có thể thao thao bất tuyệt cho hồn nhún nhảy và trái tim mình mở ra tràn ngập thiên nhiên.
Màu xanh của lá lúc nào cũng khả ái trong ngập tràn tin yêu và hy vọng.

Giây phút này đây ta đang đắm mình trong giai điệu này luôn ru ta xoay trong một giấc mơ dìu dặt qua những miền xanh thẳm, rót vào sâu trong trái tim ta những chén bồi hồi, còn tơ vương lắm những thanh âm mùa cũ và xoay xoay những men khúc xa xôi....

Nhưng là ta chưa quên chứ không còn nhớ nữa....



Đọc tiếp ...

8/8/12

• Vụn...


Ngày đẫm mình trong những cơn mưa lá.
Vàng nâu, nâu vàng. Dịu dàng và bình yên lắm.

Và vì gió nên con đường rất mênh mông.

 Dường như trong một phút giây lơ đãng, gió và lá không đến từ trời, không xuống từ những ngọn cây mà trôi về từ một miền nào xa vắng lắm.

Và trong mảy may khoảnh khắc không gian, thời gian ấy, lòng người ta không sao khỏi thấy bơ vơ.

****

 Đôi khi, tôi đã thử thả lòng mình trên biển, lăn những cơn say từ đỉnh núi.
 Rồi tận cùng, thấy mình vẫn chỉ là một giọt nhỏ nhoi và yếu đuối .

 Ấy vậy mà thương rất nhiều cái nẻo về sâu hút ấy trong lòng mình. Nhưng, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… sẽ không là một thở than hay chất vấn.

Đi vì đời sống đã bày biện những lối đi, và để người ta biết muốn trở về vậy mà….
Mùa này, ở đây, có những buổi chiều tôi trông nắng.

 Và trên đó, nắng hong khô tôi hay ném tôi vào những cơn rỗng rang không cùng.

 Nhiều lúc tự hỏi, đời sống vẫn lành lặn cớ sao tâm hồn cứ cảm thấy mất mát, trầy xước đi nhiều quá?!

_________________________



Mùa này, bây giờ, trong một đêm cuối thu đã bàng bạc mùa đông, rất dày và sâu. 

Đêm xuôi dòng về nhạc Trịnh. Đêm rơi lại trong cuồng điên suy nghĩ là một câu thơ đã viết từ mùa thu năm trước, sẽ chờ nhau trong một đêm cuối thu.

Cõi thế gian đâu chỉ có một chiều dài rộng của dòng sông, một chiều thẳng đứng của đỉnh cao và vực sâu, còn đâu đó một chiều thứ tư có thể bất ngờ vỡ hoang từ tâm thức nữa !

… Cuối cùng, hiểu rằng vì có một khung cửa sổ mở vào khoảng không nên đêm vẫn đối diện với vô cùng… Mà sao, trong bao la này, tôi vẫn nhớ quá mênh mông ?!!!



Đọc tiếp ...