.

16/5/12

• Giữ...


Ngày nào cũng muốn viết, ấy thế mà lâu lắm rồi chẳng viết được.
Lục lại những entry cũ, buồn thế? Hóa ra ta thường viết khi buồn, có lẽ vì vậy mà nỗi buồn còn đó mãi, trong từng con chữ.

Những ngày qua ta vui biết mấy, tại sao chẳng chịu viết lại để niềm vui đọng lại đôi chút nhỉ?

''Rồi thì lặng lẽ những ngày buồn ở lại....
Ngày vui dễ lắng, mau phai...''

Tâm đắc mãi câu hát ấy.
Cũng bởi ta thôi, cái cần giữ thì bỏ quên, cái nên bỏ quên thì cứ khư khư ôm chặt.
____________________________


Ta đang bắt đầu chạm vào những cảm xúc mới, bỏ lại thật xa nỗi niềm cũ kĩ.

Bỗng thấy ta...khác ta quá! Cứ tưởng thời gian sẽ khiến ta bạo giạn hơn, nhưng ko, ta đang rụt rè hơn thuở ấy.
Cứ tưởng sự rụt rè sẽ giữ chân ta lại, nhưng ta ko ngăn nổi bước chân của mình.
                                                 

Một bàn tay ấm
Một vòng tay êm
Một bờ vai rộng
Một nụ cười hiền
....

Ta ngã trong những niềm vui nho nhỏ.
Có thể chúng cũng dễ lắng, mau phai thôi...
Nhưng ta biết....ta lại đang có những ngày đầy nắng.


Vàng ươm những giọt nắng mới.

Đọc tiếp ...

10/5/12

•...Và em.


Mỏng mảnh tiếng cười. Mỏng mảnh ngày xanh. Mỏng mảnh em. Mỏng mảnh cuộc đời.

Dòng chảy nào rồi cũng đổ về biển. Sông hồ nào rồi cũng tìm được đường ra biển. Và biển ôm hết. Ôm tất cả. Nhận vào lòng. Hòa tan. Rồi biến mất.

Em như cây cỏ nhỏ. Mọc sát bờ nước hướng về mặt trời.
 Ngày ngày em thu gom ánh nắng ấm áp đem giấu vào những li ti đất mát lành.
Khi đêm ào xuống, em vội vã nghiêng người, đặt vào tay bóng tối những ấp ủ trong em.

Em như cây cỏ nhỏ. Mưa rơi nhẹ nhàng vẫn khiến em hoang mang. Những chiều gió bão không gì che chở, em co mình lặng lẽ đón từng giọt nước mắt rơi.

Em như cây cỏ nhỏ. Niềm tin vào sự sống vốn bé bỏng như sự tồn tại của chính bản thân em.
 Em tin vạn điều. Nhưng đôi lần, đôi điều làm em đau.
 Khiến em vò nát nhàu những phiến lá xanh em chỉ vừa kịp hong mùa nắng.  Em như cây cỏ nhỏ.

Những bấu víu của em chỉ là những vô hình vào gió. Chẳng ai cần thấy. Chẳng ai cần hay.




Em như cây cỏ nhỏ. Hạnh phúc phất phơ theo từng lần em quay lại. Những dấu vết từ trận mưa dữ dội một ngày nào đó vẫn cứ tỏ mờ không thay đổi.

Em như cây cỏ nhỏ. Xếp ngôn-từ cho vào giỏ và đặt bên tay. Những trưa vàng gió heo may, em đặt lòng mình để vững tin, để đinh ninh một điều rằng giỏ em không rỗng.
Và rồi lại vỗ về em như mắt em hanh hao, như hồn em không còn thở nhịp nhàng những đoạn âm đứt khúc.

Em như cây cỏ nhỏ. Có người gieo trong em những tổn thương. Những vết cắt theo nước ngầm chảy ngược vào em. Cuộn trong em.

Em như cây cỏ nhỏ. Hóa thân thành một đứa trẻ con ngây ngô mang cảm giác ngập tràn.
 Để nghe bẽ bàng lướt qua ngón tay mà không hình dung ra nổi một đường viền cho vùng ngược sáng.

Em như một đứa trẻ con ngây ngô. Rơi tõm vào vùng xoáy của những bánh răng cưa nghiến vào nhau không ngừng nghỉ.

Để chỉ biết buồn.
Để chỉ biết khóc.
Để chỉ biết giăng cho mình vài ba tấm màng lọc vẫn còn thơm mùi cỏ.
Đỏ đỏ xanh vàng.

Đừng đưa em vào nếu sẽ để em ra. Đừng để em xa nếu thật tâm em không chỉ là một hình hài xa lạ.

Ngày rất dài. Rất dài. Và một cây cỏ nhỏ sẽ chẳng thể bao giờ có gai.....




Đọc tiếp ...