.

12/4/12

• Buổi chiều vô duyên.




Rồi cũng có lúc muốn thiêu cháy con tim mình đi. Nhặt 1 mớ tro tàn rồi rải ra biển khơi cho sóng đập tan đi tất cả. Vậy là vô ưu.

Cũng lởn vởn đâu đó, dạo chơi đâu đó, xung quanh cái mùa Thu dịu dàng quá đỗi này thôi. Nhưng riết rồi cũng đâm ra chán chường. Thèm 1 cơn gió mùa Đông Bắc xuyên thấu vào tâm hồn và mang cái hoang hoải đi. Xa thật xa. Về lại với những ngày xưa cũ kĩ thì càng tốt....

Dối gian dồn con người đến tận cái chân tường của sự hoài nghi, giả định. Giá mà chân thành hơn 1 chút thì có lẽ yên....

''Sẽ ko buồn vì khoảng cách chia xa, khi đã hết yêu, sát cạnh hay tít tắp còn ý nghĩa gì nữa đâu...'' Ừ, xót xa thật nhỉ!
_______________


Ngày qua ngày, trên đỉnh của sự bi lụy...Từng bước, từng bước chân gieo rắc vào không trung những vết buồn hoen ố.
Thẳm sâu.
Vời vợi.
Mùa Thu cũng chỉ biết yên lặng mà thương xót, bởi, có thể làm gì khi bản tính trời cho là hiền lành và yếu ớt. Chờ Đông sang để nghe xem cái lạnh nào có thể đóng băng nỗi buồn đó lại, hay là thôi cho tan bến?!


Lang thang đến 1 vài nơi quen thuộc. Gặp niềm vui, tặng 1 nụ cười. Gặp buồn thương, tặng 1 đồng cảm. Rồi khi nói về cuộc đời mình, mới lục lọi, kể rằng, chỉ-là-một-khoảng-trắng-lặng-yên. Mà trầm lặng như thế chắc hẳn là vô vị rồi! 
Vậy.Nên.Đừng.Ước.Mơ.

Vài ba câu chuyện sẽ làm đời bớt nhạt. Nhưng nếu đó là câu chuyện của mình thì có còn thú vị nữa ko? 
Hẳn là ko! Vì mình chẳng còn đủ sáng suốt để kiến giải từng nguyên nhân của những cái kết trong cậu chuyện đó...

Thế là hết thôi! Hết luôn cả buổi chiều vô duyên này nữa...