.

28/1/12

• Mùa đông vừa sang sáng nay.


Đợi mãi, đợi mãi.. sáng nay gió mới về.
 “Mùa đông vừa sang sáng nay, chợt thấy cô đơn ùa về”. 

Lời bát hát “Một phút cô đơn” luôn ẩn trong tâm trí, chợt thấy cô đơn, chợt như cảm nhận cơn gió ùa về.
Từng đã đi một mình trong suốt mùa Đông, từng lang thang xuôi dọc theo chiều gió… cứ thế để gió thổi tràn vào mình, mặc cho khí lạnh xâm chiếm cơ thể, mặc cho nỗi nhớ tung tăng trong tim, mặc cho đôi bàn tay tim tím lạnh, vì thiếu sự ấm áp, thiếu sự nắm chặt yêu thương.

Dường như ai đi ngang cửa. Gió mùa đông bắc se lòng. Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi – lời bài hát Nỗi nhớ mùa Đông cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối Thu nắng nhạt, thẩn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ.
Một thời tình nhân hanh hao nắng Thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa Đông gió bấc đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc…




Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỷ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về một mùa Đông còn chưa xa lắm.Đâu đó tận sâu thẳm tâm hồn, vẫn là nỗi nhớ dài, lẫn lộn buồn vui về những hình ảnh hạnh phúc nhất.
Để rồi đắng cay với hiện thực là đã mất đi rồi những yêu thương của ngày xưa..
Thực tế cuộc đời cho thấy, hình ảnh hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có giá trị một thời. Cho dù nỗi nhớ có len đến, như một ánh mắt, một nụ cười năm nào, cứ như ngước nhìn chầm chậm xoáy mòn mọi thứ muốn lãng quên. Hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại.

***
Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Sự khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông. 


Để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Dù qua bao mùa Đông nữa, bình yên vẫn hiện hữu kế bên, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.

Mọi thứ vẫn tồn tại ở đây, đang gom góp từng hạt nắng đắp vào trái tim yếu đuối, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về, run rẩy và cô độc, chới với giữa lúc gió chuyển mùa. Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa, dù là lá vàng, hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi, tất cả đã tàn rồi!

Tất cả trôi đi, chỉ có tâm can còn lại đối diện với bộn bề cuộc sống.



_____________________________
''Tuyết chẳng có đâu em ơi, chỉ có tôi bên cạnh em thôi.....''
........
1 entry dài cho mùa đông sắp tới.
1 entry cuối cùng cho anh- người yêu bằng lăng tím.....



Đọc tiếp ...

20/1/12

• Đã lâu lắm rồi mới nhìn em như những ngày xưa...





Lâu lắm mới lại viết, những ngày này, mọi thứ ko hẳn rối tung nhưng vội vã, cảm giác thiếu đi điều gì đó.

Không phải là những khoảng trống, giống như những thứ nặng nề thêm dần vào những khoảng trơ ra, mỗi lúc thêm 1 chút, thêm 1 chút.

Khi kiệt sức và rồi cố gắng thường giống như mọi thứ ko còn nặng thêm. Thêm 1 giọt và rồi vỡ tan. Hay khi ấy mới hiểu rõ mọi thứ?

*

Giá mọi thứ vào trong những mảnh ghép khác nhau để rồi tự huyễn hoặc hay che giấu từng lời của 1 con người?

Nhẹ nhàng, vì tất cả vốn không quá khó để nhìn thấy. Đơn giản vì vốn cũng ko có gì khác.

Ngày bắt đầu với những thứ kéo dài mệt mỏi từ những ngày trước, với những va chạm mới, tất cả thành thứ đã phải cố gắng tách biệt cảm xúc để ko ảnh hưởng đến nhau.

Cuối cùng mọi thứ cũng đã trôi qua ko quá ngoài những gì kiểm soát bản thân.

Đứng lặng yên khi tất cả ào ạt chảy qua, để thấy rõ ràng hơn mọi thứ...

___________________________________________

Đã lâu lắm rồi mới nhìn em như những ngày xa xưa, chỉ những dòng riêng em, không chút gì của những thứ khác.....

Tiếng nhạc vẫn đều.....
Đọc tiếp ...

3/1/12

• ......





Hôm nay- tôi thật sự muốn chết.....
Đọc tiếp ...