.

28/12/12

• Entry cuối cùng. 2012.

Chào cậu, người- bạn -sắp -cũ của tớ. 

Vậy là mình chia tay nhau rồi cậu nhỉ? Tạm biệt một năm với nhiều thật nhiều điều để nhớ. Biết nói gì với cậu lúc này đây? Bao cảm xúc cứ nôn nao thật khó tả trong tớ…

Cậu ạ, tính ra mình đã có gần 365 ngày tức là gần 8760 giờ bên nhau rồi đấy. Mình đã cùng gắn bó, cùng nhau san sẻ thật nhiều điều… Cậu còn nhớ không những phút giây tuyệt vời mà cậu mang đến cho tớ trong suốt những ngày qua?




 Nhưng rồi, cậu biết không, cũng có thật nhiều khi, tớ đã muốn đẩy cậu đi thật nhanh khỏi quỹ thời gian của tớ. Tớ đã ước tớ có thể tẩy sạch não về cậu, về những những khoảng thời gian cậu mang đến cho tớ những day dứt, những buồn đau và cả những nước mắt nữa… Tớ đã ghét cậu rất nhiều những lúc ấy. Tại sao cậu lại mang giấc mơ đến cho tớ rồi lại mang nó đi nhanh như vậy khi tớ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra chứ?

***
Bạn thân mến của tớ, dù mình sắp phải chia tay, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ biến mất hoàn toàn trong tớ. Tớ sẽ luôn cẩn thận cất cậu vào một ngăn đặc biệt của cuộc sống của tớ – ngăn của những gì thật đặc biệt, đáng nhớ và đáng trân trọng.

Tớ hứa với cậu là tớ sẽ thường xuyên lau chùi và giữ gìn ngăn tủ nơi có cậu trong đó, để cậu biết tớ luôn nhớ và trân trọng cậu, và để nhắc cậu luôn nhớ rằng: cậu đã, đang và vẫn sẽ là một phần của cuộc sống của tớ. Cậu đang làm nên một phần lịch sử của tớ, làm nên nền móng để tớ vững vàng với hiện tại và luôn có đủ sức sống để vươn tới tương lai.

Cậu ạ, lúc này tớ đang thấy cậu đang đi đến gần, rất gần cánh cửa của năm mới.
Tớ thấy hồi hộp quá. Năm tới sẽ là năm đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời tớ.

Tớ đang tràn căng bao dự định mới, bao giấc mơ mới, bao nhiệt huyết mới, bao hào hứng mới…
Tớ hứa tớ sẽ cố gắng sống thật sâu, thật là mình hơn nữa trong năm nay để luôn không bao giờ phải thấy hối tiếc khi nhìn lại những gì đã qua…

Chào tạm biệt cậu, 2012.



Đọc tiếp ...

19/12/12

• Giáng sinh. Entry đầu tiên....

''Silent night, holy night. All is calm, and all is bright...''

Mỗi dịp giáng sinh về, khi những giai điệu đầu tiên của bài hát ''Silent night'' vang lên, trong tôi tràn về bao cảm xúc, nôn nao có, háo hức có, chờ đợi cũng có, đôi khi cảm thấy những điều nho nhỏ trong dịp giáng sinh cũng làm mình vui lên và yêu cuộc sống này biết bao nhiêu...

Lòng tràn ngập nhung nhớ, nỗi cô đơn duy nhất được xóa nhòa là mạng online, nghe nhạc, làm mềm lòng cô quạnh.

Tất cả cảm xúc được lặng vào thế giới ảo, như mọi thứ được chìm đắm trong góc nhỏ trái tim, qua từng nhà, qua từng blog trong friend list, ai ai cũng ngập tràn hạnh phúc...


Giáng sinh buồn mình em lặng lẽ
Phố đông vui sao vẫn thấy vắng người
Trên con đường ai cũng có đôi
Chỉ mình em cô đơn cất bước....
___________________________________

Giáng sinh lại về, chúc cho ai đó hạnh phúc bên 1 nửa yêu thương. Chúc cho ai đó còn cô đơn tìm được 1 bờ vai chia sẻ.
Chúc cho ai đó sẽ tìm lại nhau sau những tháng ngày xa cách. Chúc cho giáng sinh tràn đầy niềm vui, hạnh phúc vừa đủ và bình yên thật nhiều....

Merry Christmas!


Đọc tiếp ...

7/12/12

• Sáng thứ 6. Blog. Ngày chia xa...


Sáng thứ Sáu …

Mưa ư? Thực ra là sáng thứ Sáu hôm nay không mưa. Đã lâu lắm rồi là như thế…

Mưa cuối tuần sẽ bình yên hơn. Cho ngày mai tươi sáng.

Và ta không muốn đi tìm nơi bình yên nữa, vì ta cố mà đi tìm thì chính ta lại làm xáo trộn cái bình yên ấy lên.
 Ta sẽ sống, sẽ đối mặt với cái quá khứ, và với cái hiện tại. Giọt nước mắt rơi rồi sẽ được lau khô, và ai sẽ là người lau khô cho ta.

 Có ai mãi mãi bên ta để lau đi những dòng lệ rơi, rồi lại rơi mãi chỉ vì ta đang hạnh phúc hay ta đang khổ đau.
 Ai sẽ cùng ta hứng chịu cái nỗi đau này... Và ai sẽ cùng ta đón nhận cái hạnh phúc này...


Và làm sao có thể mãi quên cái quá khứ ngày hôm qua.....
Ta phải tập làm quen, phải tập đứng dậy sau mỗi vấp ngã của cuộc đời như cái cách mà ta vẫn hít thở không khí hàng ngày để được tồn tại...

 Ta phải sống chung với nỗi đau, ta không được phép ngỡ một điều gì nữa. Nếu có hạnh phúc thì ắt sẽ có nỗi đau... và đau nhiều thì hạnh phúc sẽ bên ta mãi mãi...

Nơi ta tin tưởng nhất, cũng bỏ ta đi.....




Sáng thứ Sáu…

Mưa ư? Thực ra là sáng thứ sáu hôm nay có mưa, mưa trong lòng…

Mưa cuối tuần vẫn sẽ bình yên hơn.
Đọc tiếp ...

6/12/12

• Cho tôi ngừng lại 1 chút nhé!


Tôi đã từng mơ đi trên con đường rợp bóng, những áng mây phiêu bồng, những cơn gió lay nhẹ hàng cây xác xơ bên đường.
Có phải chăng khi con người ta vươn lên thành những mầm non, trái tim nhỏ bé bỗng hóa thành một tảng đá vô tri.

 Con người tôi là một bóng đêm đi bên lề héo úa.Có một nụ hoa đâm chồi, có 1 tình yêu đang tồn tại. Nhưng sao mãi miên man, bàn tay tôi không chạm tới, không sờ được dù chỉ là cảm nhận một hơi ấm yếu ớt. 
Tôi phải đi trên con đường không rợp nắng, tôi phải làm một cơn mưa đầu Hạ.

 Những mùa Thu đã đi, cái lạnh len lói vào từng ngõ ngách, tôi đang cảm nhận bằng cả xác thân. 
Hãy mong dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhất.



Trong cơn mơ lúc nửa đêm, tôi mong mình là chiếc lá đang rơi rớt trên thân cây khô cằn. 

Gió sẽ đưa linh hồn tôi đến nơi thiên đường, ở đó vạn vật chỉ nhẹ như đóa bồ công anh.

 Mọi thứ sẽ không hiện hữu nếu tôi không đi lên bằng chính lối đi đã tồn tại. Có những khi chỉ mong mình là những giọt nước rơi lặng lẽ, không mong đợi để nhận lấy những điều không tưởng. 

Tôi đang tự huyễn hay tự nhận mình làm loài bướm cô đơn.

________________________

Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, lang thang trên con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa.
Những điều tưởng chừng như đơn giản mà sao mãi xa xôi nơi đâu, hạnh phúc ngay chính trong mỗi trái tim con người.

Vậy mà những điều nhỏ nhoi không mang đến bên tôi, tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi, tôi đã lạc lối dù chỉ là những bước đi vô hồn không định hướng.
Thôi hãy mơ, thôi hãy chờ. Đó chỉ là những phút phiêu du không lặng lẽ.

 Ngày mai thôi hết nhớ, sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy.





Đọc tiếp ...

4/12/12

• Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Chẳng phải mùa nào cũng chở những cánh gió Bấc buốt giá lẳng lơ, ngày nào cũng êm êm mưa phùn câm lặng.

 Nào phải nỗi cô đơn nào cũng chịu ngủ vùi giữa cái mùa người người vội vã đi tìm hơi ấm thương yêu.

Đâu phải nỗi niềm nào cũng mong manh giấu diếm, bàn tay đơn côi cùng cực nào cũng chỉ biết run run tủi hờn khi thấy ai kế bên có một bàn tay gần để nắm.

Không phải vòng tay nào cũng là cho đi và nhận lại, đôi khi chỉ là cái vòng tay tự vuốt ve nỗi đau mình nên thầm nhủ những cái ôm là ngút ngàn xa và chẳng cần thiết, sự quâm tâm hão huyền kia quá xa xỉ với mình.

Lạnh lẽo đủ đầy ! Xa xót đủ say…


Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Lòng hoang, cảm xúc bề bộn giằng xé, đôi khi không biết đã để lạc mình chốn nào. Càng cố gắng tìm lại những điều hoàn hảo, càng thấy dối trá bội bạc như vôi chảy vào muôn ngả cõi lòng.
 Nhạt.
 Vắng. 
 Đắng.
 Mặn. 
Chỉ thấy mình đang như vậy thôi. Trống rỗng và những cảm xúc trôi ngang không biết phải trải qua như thế nào làm nỗi bức bối lại giận dỗi , chán nản chính mình. 
Phải làm gì giải thoát nhưng gì khốn khổ bị mình giam hãm trong sự nhợt nhạt xúc cảm này đây.


Chẳng phải đó là khi đang rất bình yên trước hạnh phúc, hồn nhiên như chưa bao giờ phải chịu đựng bất cứ một vết cứa nào hay sao?



Đọc tiếp ...

2/12/12

• Đông về qua phố.


Mùa đông về lạnh ủ ê bên những chấn song, phố cuộn mình ngủ quên ngoài ô cửa trống, bỏ mặc gió về trời theo những giấc chiêm bao…

Ai ngồi một mình thả rơi những tiếng tơ đồng giữa cơn mưa về lạc lối, cho những tiếng buồn rơi trên ngón tay đã mãi ngóng tìm hơi ấm của một bàn tay khác, để tiếng đàn tan trong vô vạn xót xa, để nghĩ suy thôi nhắc nhở những yêu thương dang dở, cho hoang phế những hẹn thề…

Mùa đông về qua phố cho những ngã rẽ cứ dài mãi ra, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai.
 Nỗi buồn ngập ngừng trôi về theo ánh trời ghi đục, thấp thoáng bình yên như những giấc chiêm ao âm ấm vòng tay....




Mùa tan vào phố trong những chiều mưa nghiêng ngả lối về, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc áo nhạt màu, ngồi yên nghe một khúc độc huyền xưa cũ, đôi lúc bất chợt thấy mình buồn đến ngây ngô…,

Và khi chuyện cũ vẫn cứ mãi là chuyện cũ…

Thời gian không chờ nhau…

Và người cũng sẽ chẳng chờ nhau…
Mùa đánh rơi trên phố những thoang thoảng hương hoa, nụ cười chạm bờ vai khúc khích khi năm tháng vẫn đi qua dắt dìu những ký ức mông mênh già cỗi, cho đến khi trần duyên mãn tận, tơ trời đứt đoạn và hạt châu sa sẽ rơi rụng vô chừng…
Mùa đông cả châu sa cũng lạnh, cảm giác như lời ca cũ người chưa nhấp môi hát bao giờ…


__________________________


Lời ru đêm lạnh đã không còn đợi ai khi những giấc mơ vẫn cứ theo nhau dài ra như thế, khi không còn loài hoa nào còn thức trong đêm mưa gió bỏ hoang, đen trắng đến xanh xao…

Xưa...

Người viết “một lần là trăm năm”, ta cười…

Đêm vậy mà đi… Rất xa…

Mưa vậy mà rơi… Nhẹ tênh…♥


Đọc tiếp ...

25/11/12

• Một thoáng ẩm ương.


Sáng dậy sớm, ngồi một mình, nghe gió về se lạnh, cà phê thơm nồng....

Ngoài kia người vẫn bước qua người vội vã, như những kẻ mộng du. Dù tỉnh hay mơ thì ai dường như cũng đang đi sau những giấc mộng kiêu kỳ và trắc trở.
--------
Cuộc đời vẫn vậy, vốn dỹ chẳng bao giờ dừng lại, có chăng chỉ là do người đời vì điều gì đó dừng lại bước chân trên chặng đường mòn mỏi của những kiếm tìm của đời mình…

Dạo này ta bỏ ngỏ những ánh nhìn để thôi không chạm phải tận cùng cảm giác… Cũng rã rời, cũng nhiều khi tim ngừng đập, khi mọi thứ vẫn cứ theo nhau đan chéo tựa ngã tư đường khi cúp điện.


Những ngày trôi qua mênh mông nhàn nhạt, đôi lúc nghĩ suy miên man như chiều mưa bụi bay về lãng đãng trên phố cũ, thảnh thơi giống lời từ biệt ngày xưa ai đó bỏ quên… 

Tự dưng lại nhớ những ngày mưa một mình… Không biết điều gì là có thể xóa hết, như gió cuốn mây đi không để lại gì ngoài một màu trời xanh ngắt…


****

Cũng có những đoạn thời gian trở nên trắng toát và vỡ vụn, ta sóng sánh trên mặt ly cà phê bốc khói… mà ta có mấy khi để ý đến những điều như vậy đâu… 

Bước qua ngày tháng đặt bản thân sống ở giới hạn cuối cùng, như nỗi buồn vương lại trên những dấu vân tay…

Chỉ là cuộc đời vẫn thích đùa dai, như nửa đêm ai giật mình tỉnh giấc, khóc nức nở… 

Đêm mịt mờ và phố khuya xao xác, khúc kinh cầu thoang thoảng trong hơi gió đẩy đưa, rơi đầy nơi những kẽ tay trống trải…


_________________

Khi nhung nhớ nguôi ngoai,
Khi yêu thương phai nhạt,
Khi ai biết nói lời yêu thương ai mãi mãi là điều không có thật…
Ừ thì sẽ gởi lại đây tất cả…
Em bình yên nhé…



Mùa này nắng về sau những cơn mưa chiều mát rượi, ô cửa cũ mở toang cho gió hớn hở tràn qua. 
Phố cứ như dòng chảy của cuộc sống vậy, cuồn cuộn không ngừng.


Đọc tiếp ...

8/11/12

• Cafe một mình....


Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa sữa thơm dịu, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa

 Nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
     Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ....

Lòng trôi đi cùng những giai điệu  . Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….

Cảm giác tôi đang phải trải qua là gì?
Tôi không biết.
Mùa đông không biết.
Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết... ♥

Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…

__________________


Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từngtừng giọt cà phê ngọt đắng đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng mây thấp trên đầu. 
Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. ♥

Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất , trong bóng tối ly cà phê 
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn.

Giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 10 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…


Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm....♥


Đọc tiếp ...

4/11/12

• Đừng để em ngủ say nữa với những nhớ thương...


''Cái chết hẳn phải đẹp lắm.
Bạn sẽ nằm đấy, trong lớp đất nâu mềm, cỏ xanh ở trên đầu, lắng nghe khúc nhạc của thinh không.
Không có quá khứ lẫn hiện tại. Ta sẽ quên đi thời gian, quên đi cuộc sống này và hòa mình với an nhiên....''



Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng, như bóng nhà thờ đổ cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ.....




_____________

Lúc buồn.
Vẫn hay đến đây.
Như.1.thói.quen.khó.bỏ.



Đọc tiếp ...

26/10/12

• Những linh tinh êm...


Sáng nay nắng nhẹ, công nhận cái thời tiết đìu hiu có làm hai con mắt ngủ nướng thêm chút. Cà phê kèm theo vài lan man, cho đỡ đi cái trống trải thường gặp.

Từ căn gác này, mọi thứ trở nên xa xôi lắm, khó có thể cảm nhận hết được.

Ngồi đây, mình nghe bản tình ca yêu thích của Quang Dũng, nhắm mắt, yên lặng và chăm chú.

Con tim sẽ ấm hơn nhờ tiếng nhạc, gió thổi linh tinh lang tang...

Mình hân hoan, vì vẫn còn cớ vui để nghĩ đến, mặc cho cuồng quay cuộc sống nhiều lúc lấy đi của nhau sự nhiệt thành nhiều quá.

Những cũng có thể, vòng vòng quanh quanh, biết đâu hạnh phúc sẽ tự động tìm về?




Mặc kệ, cứ vu vơ trong hàng nghìn thứ để nhớ, để quên. Tự nhủ rằng câu nói ấy có phải sự khởi đầu cho những kỉ niệm ngủ say tràn về len qua ngày gió thổi?

Có thể đấy người, ở phía bên kia liên tưởng…


Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ
Ngực trầm cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, cho vừa đôi chân em đến…

Buồn cười, bình yên và nỗi nhớ cứ nối tiếp nhau đằng đẵng, cho dù lòng đôi lúc cũng đượm vài khoảng mưa trong nắng.
Thoáng cái, trưa lên rồi, nguyên một buổi suy nghĩ linh tinh. Những -linh- tinh- êm.
Bỗng nhiên ngoan bất thường, thế mới lạ chứ. Thôi thì để mọi chuyện tự nhiên, vậy nhé!


Đọc tiếp ...

20/10/12

• NTMP....


Những ngày không có mưa, lang thang dọc khắp những con phố.

Nhìn những rễ cây chằng chịt mọc lên từ đất mà thấy cuộc sống lâu dần nhỏ nhắn không biết chừng.

Trẻ con nhăng nhít chạy khắp phố hát hò gọi nắng lên vai mà sao thấy mình đời cũng thênh thang.

Nắng lên nhuộm vàng cả một trời tuổi thơ.





_________________________________



Dành 3 phút để nghe bài hát nhé.
Dành tặng 20.10.2012.
Đọc tiếp ...

14/10/12

• Đêm xin bình yên nhé...!


''Đêm xin bình yên nhé...
Con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng....''

Một ngày dài đi qua, bóng đêm lấn tới để có những người ngồi trong bóng tối tự nghĩ về mình, tự nhìn nhận những con đường mình đã đi qua.

Ngồi trong yên lặng để cảm nhận sự cô đơn, sự tĩnh mịch, để nghe tiếng thở của hương hoa sữa phảng phất đâu đây, rất gần nhưng cũng rất xa.

Để cảm nhận bằng tâm hồn đang dần chai cứng với cuộc sống. Để nghe trong đêm yên lặng những suy tư chẳng lặng im.

Con đường cũng vàng nhưng chẳng phải vì ánh trăng chiếu soi, con đường vàng dưới anh điện đường nhạt nhòa, hư ảo.

  Có ai đang ngủ say? 
Có ai đang lặng lẽ? 
   Có ai đang ngóng chờ?


Phố đêm đầy sương giăng trên những con đường tĩnh mịch. Phố đêm chẳng có mưa để xóa đi sạch đi những bụi trần. 

Chỉ có sương phảng phất như bóng hình ai còn phảng phất trong tâm hồn cô liêu. 

Trăng thu chẳng đủ sáng đề ngắm nhìn, trăng thu lẻ bóng im lìm chờ đợi bình minh tới để ẩn mình, để dành chỗ cho một ngày mới tới, một ngày thu trong xanh cao đẹp có gió, có nắng và có lá vàng bay.


''Đêm đêm nằm mơ phố
Bao con đường mưa xóa
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà
Em như là sướng khói
Mong manh về trên phố
Đâu hay 1 hôm gió mùa thu...''


_______________
2h sáng rồi. Ngủ thôi.

Đọc tiếp ...

16/9/12

• Như là rơi nghiêng...


''Ngoài thềm rơi chiếc lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng...''

Đôi khi tôi vẫn đặt câu hỏi rằng'' Rơi nghiêng nghĩa là gì?''. Phải chăng cái khoảnh khắc chiếc lá buông mình vào hư vô và bắt đầu  chuyến hành trình của mình.

Chiếc lá sẽ lắc lư 1 chút, đong đưa 1 chút, xoay vần trên ko trung rồi khẽ khàng chạm lấy mặt đất. Và nhà thơ đã ghi lại khoảnh khắc dịu dàng ấy bằng từ ''rơi nghiêng'', ''rơi nghiêng'', pha 1 chút dịu dàng, 1 chút nồng đượm.

***

Tôi có thói quen nhìn lên những ngọn cây vào mùa lá rụng, khi chúng thả rơi mình trong sắc vàng bải hoải. Như những chiếc lá bay về trời. Tôi hay nghĩ nếu tôi có thể đến được đó, chạm vào những màu sắc đó, tôi sẽ tìm được hạnh phúc.

Hạnh phúc ấy như thế nào, tôi không hay biết.

Chỉ biết tôi sẽ mỉm cười hoặc khóc òa lên cùng 1 ai đó, điều mà trước giờ tôi vẫn làm nhưng chỉ có 1 mình.

Hạnh phúc ấy, lãng đãng và nhẹ nhõm đến mức khó mà có thể nắm giữ nổi. Có cảm giác như chỉ cần đưa tay ra chạm tôi thì hạnh phúc ấy sẽ tan biến đi, để lại những hình bóng mờ ảo.



_______

Thảng hoặc, tôi thấy mình rơi trong những nỗi đau dịu dàng. Những nỗi buồn không tên, ngơ ngác.

Trong tôi, những khoảnh khắc mùa đã xếp theo ngày tháng, có khi bước đến sớm cũng gợi chút ngỡ ngàng, và mỗi ngày trễ muộn 1 chút cũng làm ra trông đợi.

Thỉnh thoảng tôi lại thấy mình đếm đốt bàn tay, rồi vẩn vơ gieo thêm những ngóng chờ, bao giờ thì mùa sang, bao giờ thì lá rơi vàng? .....




Rơi


Rơi
Rơi
                                                                                                             

                                                                                                                     Rơi


Rơi


 Rơi.




Như là rơi nghiêng trong những dịu dàng...



~Tịnh Phong~

Đọc tiếp ...

8/9/12

• Những hoài niệm...


Nếu ai đã có lần ngắm nhìn những cơn gió bay qua, chắc sẽ ngước nhìn lên bầu trời và tự nhủ: ''Cuộc đời cũng như gió kia thôi, liệu có chốn bình yên nào để trú chân, hay sẽ phiêu bạt mãi không có điểm dừng...''

Mình đã từng bị ám ảnh bởi những dòng tâm sự như thế. Đôi khi nghẹn ngào mà lo sợ điều sắp đến, sắp xảy ra mà chính bản thân còn chưa mường tượng được điều ấy là gì, mang hình hài ra sao.

Giống như gió vậy, ngọt ngào, dịu dàng, man mác nhưng cũng thờ ơ, vô tâm lắm. Gió có yên lặng 1 chỗ bao giờ, muốn đi đâu thì kệ cũng chả ai cản được. Đọng lại chỉ là yêu thương rất đỗi mơ hồ, ngắn gọn....

Nỗi niềm riêng mà, muộn phiền cũng lắng yên nhanh thôi....





 '' Ai cũng biết rằng đời ko suôn sẻ
                                                  
Lệ ưu sầu vẫn cứ mãi tuôn rơi
                                                  
   Những ai đã 1 lần ôm trái đắng
                                                  
          Mới thấy đời như chiếc lá nhẹ rơi...''

.....Nhớ cái lần cô bạn thân đọc cho nghe bài thơ này, nước mắt mình cứ thế lăn dài....

Niềm vui chưa hẳn đã lảng tránh, nhưng mình biết tìm được nó sao thấy xa xôi quá. Lúc thì bất ngờ xuất hiện chẳng báo trước, lúc lại trốn tránh bồng bềnh tưởng niệm.

Ngoài kia là hoài nghi, bâng khuâng để cuộc đời được khăng khít, trọn vẹn hơn. Như bài thơ trên, yêu thương đến theo dòng định mệnh sắp đặt.


Mình đã từng nghĩ rất nhiều về tương lai, mai mốt, về rào cản lạ lẫm hay hoang mang, song lại đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Ngày đẩy  mình chia lìa những ngây thơ trước kia, chẳng buồn trả lời khi có ai đó hỏi vì sao im lặng.

Đơn giản là mọi điều đã được chôn kín, gói gọn phía sau......





Mà tháng 9 này sẽ thế nào nhỉ?
Có.Ai.Đó.Chờ.Mình.Cuối.Con.Đường.Ko?
Hay-lại-mùa-nếp-cũ? 


Đọc tiếp ...

28/8/12

• Mưa.


Có bao giờ, bạn, giữa một ngày quần quật làm việc, vô tình đi ngang qua ô cửa kính. Rồi bạn chợt phát hiện ra rằng bên ngoài đang mưa.

Nên bạn dừng lại, thần người ra nhìn mưa rớt bên ngoài, nhìn dòng người tấp nập trôi đi. Và đột nhiên trong giây phút đó bạn không
thể nhớ ra mình đang ở đâu, đang làm gì và sẽ phải làm gì.


Lúc ấy, tất cả những ý niệm về cuộc đời của bạn chỉ còn là ngày mưa đang rơi trước mặt


Chỉ còn lại bạn, và chiều mưa.


Mà đời thì thiếu gì những chiều mưa khắc khoải…


Đọc tiếp ...

22/8/12

• Có những niềm riêng....


Trưa nay phố đầy nắng, cái nắng hâm hấp của những ngày áp thấp coi vậy mà khó chịu, đôi khi hanh khô, đôi khi như đốt cháy da, đôi khi nhàn nhạt oi nồng...

Quán cafe trong góc phố nhỏ với tiếng guitar thùng trầm đục khiến hồn ai đó lâng lâng bay bổng. Tiếng chuông gió lanh canh nho nhỏ nơi góc quán khi cơn gió nhẹ vô tình đi ngang qua chạm vào niềm riêng chợt vỡ òa....

Cuối tháng 8 rồi đó, mùa thu đang về gõ nhẹ trên từng phiến lá. Chiếc là vàng rơi khẽ chạm vào thành ghế bỗng dưng khiến ta giật mình....một nỗi nhớ mơ hồ lãng đãng bay qua...


***

Trưa rất nhẹ, nắng đó rồi chợt mưa, quán đông hơn bởi những bàn chân dừng lại chờ cơn mưa đi qua.

Ta bất ngờ, sững người nhìn thấy 1 hình dung rất quen bên chiếc guitar nơi góc quán. Những âm thanh đầu tiên của ''Phố nhỏ'' ngân lên, da diết....
Vô tình hay cố ý mà chiều mưa nơi quán góc cũ ta nhìn thấy nhau. Bàn tay ta khẽ run run, một thoáng tim hẫng đi. Và rồi nhìn thấy nhau, mái tóc bồng, nụ cười   
vẫn đẹp, vẫn ấm, ánh mắt vẫn nồng nàn. Chỉ có ta...1 đời lãng tránh, 1 đời ru quên.

Đôi khi....có những cơn mưa làm tim buốt nhói!

Phố vắng hơn dưới mưa rồi lại xôn xao như muốn thuở, nhịp sống lại tiếp diễn chẳng ngừng nghỉ. Và ta lại tiếp tục cuộc hành trình với thời gian.....
Cuối tháng tám rồi đó, vẫn còn thoang thoảng chút hương Thu, lá vàng đâu đó chợt rơi...rất nhẹ!



Hôm nay là ngày đặc biệt.
Ta gặp người đã từng đặc biệt với ta....


Đọc tiếp ...

11/8/12

• Ngày gió thổi...


Mở bung ô cửa sổ, khẽ chạm vào những nốt mưa lẩn khuất trong tiếng nhạc du dương réo rắt. Thoảng nghe tiếng gió ru vời, thoảng nghe mùa rơi qua phiến lá… chút bồng bềnh.....

Ngày khép lại những lành lạnh, cảm giác này… là dịu dàng đang nghiêng trên bàn tay năm ngón, mượt mà những yêu thương, ta gom trọn thẩm thấu của không gian mưa đang trút xuống đời những giọt trong veo này, chợt thấy lòng mình êm ả như dải lụa trắng xõa hiền trong sương mai.

Một thời, ngày trong ta buồn như gió thổi, những phím gió ngày đêm reo mỏi, rít, buốt từng cơn qua đồi vắng, qua những miền cỏ lau hoang dại giữa đời, gió vẫn thổi mà buồn phiền không vơi nỗi, ngày trôi và ta trôi giữa lưng chừng.


Mà thời gian thì lặng lẽ qua, có gì níu giữ được?



Vậy mà, vẫn thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng thăng bằng trên những triền rong mà bước tiếp con đường phía trước, nuối tiếc hay không thì mọi thứ cũng không quay trở lại, đã như một giấc mơ khẽ trôi tuột qua ngày… 

Mà hình như ta chẳng bao giờ níu giữ điều gì đã đi qua, có lẽ ký ức quá tệ… Thế thì phải biết lãng quên!

Ngày mới, mùa mới và những cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời, từng giọt phùn…se lạnh vô ưu, ta luôn thích cái cảm giác này.

 Có cả một khoảng trời, một không gian để thả mình bay lượn trong cảm giác thư thái… 

__________________________

Mưa về, ta lại thấy mình có thể thao thao bất tuyệt cho hồn nhún nhảy và trái tim mình mở ra tràn ngập thiên nhiên.
Màu xanh của lá lúc nào cũng khả ái trong ngập tràn tin yêu và hy vọng.

Giây phút này đây ta đang đắm mình trong giai điệu này luôn ru ta xoay trong một giấc mơ dìu dặt qua những miền xanh thẳm, rót vào sâu trong trái tim ta những chén bồi hồi, còn tơ vương lắm những thanh âm mùa cũ và xoay xoay những men khúc xa xôi....

Nhưng là ta chưa quên chứ không còn nhớ nữa....



Đọc tiếp ...

8/8/12

• Vụn...


Ngày đẫm mình trong những cơn mưa lá.
Vàng nâu, nâu vàng. Dịu dàng và bình yên lắm.

Và vì gió nên con đường rất mênh mông.

 Dường như trong một phút giây lơ đãng, gió và lá không đến từ trời, không xuống từ những ngọn cây mà trôi về từ một miền nào xa vắng lắm.

Và trong mảy may khoảnh khắc không gian, thời gian ấy, lòng người ta không sao khỏi thấy bơ vơ.

****

 Đôi khi, tôi đã thử thả lòng mình trên biển, lăn những cơn say từ đỉnh núi.
 Rồi tận cùng, thấy mình vẫn chỉ là một giọt nhỏ nhoi và yếu đuối .

 Ấy vậy mà thương rất nhiều cái nẻo về sâu hút ấy trong lòng mình. Nhưng, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… sẽ không là một thở than hay chất vấn.

Đi vì đời sống đã bày biện những lối đi, và để người ta biết muốn trở về vậy mà….
Mùa này, ở đây, có những buổi chiều tôi trông nắng.

 Và trên đó, nắng hong khô tôi hay ném tôi vào những cơn rỗng rang không cùng.

 Nhiều lúc tự hỏi, đời sống vẫn lành lặn cớ sao tâm hồn cứ cảm thấy mất mát, trầy xước đi nhiều quá?!

_________________________



Mùa này, bây giờ, trong một đêm cuối thu đã bàng bạc mùa đông, rất dày và sâu. 

Đêm xuôi dòng về nhạc Trịnh. Đêm rơi lại trong cuồng điên suy nghĩ là một câu thơ đã viết từ mùa thu năm trước, sẽ chờ nhau trong một đêm cuối thu.

Cõi thế gian đâu chỉ có một chiều dài rộng của dòng sông, một chiều thẳng đứng của đỉnh cao và vực sâu, còn đâu đó một chiều thứ tư có thể bất ngờ vỡ hoang từ tâm thức nữa !

… Cuối cùng, hiểu rằng vì có một khung cửa sổ mở vào khoảng không nên đêm vẫn đối diện với vô cùng… Mà sao, trong bao la này, tôi vẫn nhớ quá mênh mông ?!!!



Đọc tiếp ...

21/7/12

• Cầu vồng...




Muốn viết entry sớm hơn....Nhưng đầu ốc rỗng tuếch...Chẳng nghĩ đc cái gì cho tử tế.

Chiều nay, 1 mình.
Thú vui online, cả take piz nữa, tự nhiên chẳng còn sức hấp dẫn.
Uể oải lết ra khỏi phòng, dắt xe đạp, buông 1 câu nói dối cho qua chuyện.
Rồi đi.

Có ai thấy 1 mục trong phần interests của tớ là'' Đạp xe 1 mình'' ko?
Uhm. Tớ thích đạp xe 1 mình, lúc buồn, lúc vui đều có thể!...

Nhưng chiều nay khác. Một mình, tớ thấy buồn.
Cần 1 ai đó để lê lết cùng. Cần 1 ai đó để tớ nói thật to với người đó rằng tớ đang chán quá.

***

Cũng 4 ngày rồi trời ko mưa, chiều nay tự nhiên lại mưa.
Trời mưa. Tớ thấy mọi người hối hả lao xe nhanh hết sức. Xe máy, xe ô tô, xe đạp...họ phóng vù vù. Những người đi bộ ít nhất họ cũng chạy.

Còn tớ, cứ đi từ từ, đạp chậm, thú vui đó!



Ngước lên hi vọng tìm cậu vồng mà ko có.

Cứ đi mà cũng chẳng biết là sẽ đi đâu.
Cứ tưởng tượng ra rằng, tớ đang đi thì 1 ai đó xuất hiện, sẽ đi cùng tớ, sẽ làm tớ vui.. Nhưng rồi loanh quanh qua bao con đường, tớ mỉm cười 1 cái thực tế răng: chẳng có ai cả.


Tớ chẳng muốn dừng chân lại 1 quán nhỏ ăn cái gì đó nóng hổi.
Tớ cũng chẳng muốn đi ngắm nghía những món hàng bắt mắt như lúc trước tớ vẫn luôn thích thú.


Thế nên tớ lại cứ đi. Nhiều người bảo tớ suy nghĩ nhiều quá, thả hết đi, nghĩ làm gì.
Muốn thế thật. Nhưng mà nhiều chuyện cứ quay vòng trước mắt mình, lơ nó sao nổi. Tất cả đều khiến tớ phải suy nghĩ.

Coi như dù gì thì tớ cũng đã tìm đc cho mình 1 chút ko gian riêng, 1 chút nhẹ nhàng thư thả....


-------------------------------------------------------------------
                    
     M ư a . M ộ t m ì n h.

------------------------------

Ukm, tớ đã ốm nhưng chiều tối tớ đã GẶP CẦU VỒNG.

Lâu lắm rồi đấy....cầu vồng thật đẹp......

Một niềm an ủi cho tớ vậy.......


Đọc tiếp ...

17/7/12

• Phương hướng?








[ Cho những ngày mưa cuối hạ....]

Tôi ngồi vắt vẻo trên lan can, đưa tay đón những hạt mưa mùa hạ.
°Dù vẫn là mưa, nhưng mưa mùa hè ko ủ dột, ko sầu muộn như mưa mùa thu. Mưa cứ lóng lánh, mát rượi, đầy sức sống trên những ngón tay.

*
*  *

Tôi ko hiểu rõ nỗi buồn mình phải trải qua là gì, chỉ mơ hồ thấy đang-mất-phương-hướng. Vì chỉ đơn giản tôi đến tuổi phải cảm nhận điều đó, hay vì tôi đã lạc lối ở phương trời xa lạ?

Vì tôi đang cảm thấy thất bại trong lựa chọn của mình, hay vì cuộc sống chẳng có mục tiêu nào khiến tôi có thể nỗ lực bám đuổi?

Tôi ghét từ ''nhàm chán'' vì quá nhiều người nhắc tới như thể đó là 1 phần của tuổi trẻ, thế mà nhận ra chính mình đang cảm thấy thế, gần.như.là.vô.cớ.

*


Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm làm tôi bối rối.
Tất cả đã kết thúc.
Lần đầu tiên.
Đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến. À không, có thể đã từng nghĩ đến nhưng chẳng hề tin tưởng chút nào. Nhưng giờ đây tôi nhận ra, mọi thứ có thể bắt đầu mà ko hề báo trước.....


Đọc tiếp ...

10/6/12

• Ta sẽ tự do. Ta rất tự do...


Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do.

Lại leo núi và lại sống giữa thiên nhiên một cách trọn vẹn. Con người và con người không phải là điều làm nên niềm vui của ta trong chuyến leo núi lần này.

Ta quen yên tĩnh, dù vẫn cười, vẫn nói, vẫn hoạt bát nhưng đã có giây phút nào ta trải lòng?

Con người sống với hai thứ: vẻ ngoài và tâm hồn. Tất cả những con người đó, rồi đâu đó trong đời ta sẽ đánh rơi trong trí nhớ.

***

Đôi khi có thật sự sống tình cảm không hay chỉ là một khoảnh khắc mà thôi ?!

Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía
truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta. Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm…






Ta cảm thấy hạnh phúc, yên ả và thanh thản là nhờ vào không khí của thiên nhiên nơi ấy, của đồi núi, của cỏ cây. Nơi mà suy nghĩ không co hẹp trong không gian bụi bặm.

Cái cảm giác được thiên nhiên ôm ấp, vuốt ve được sống trong một bầu không khí tĩnh lặng mà niềm tin là tuyệt đối.

Ta nhỏ bé nhưng ta sẽ mạnh mẽ, ta muốn chỉ đỉnh núi và mỉm cười. Giờ đây, ta thích cái gì đó mãnh liệt, nồng nàn, ta muốn lăn vào không gian đó, muốn ôm ấp nó, muốn hít thở cho cạn kiệt.
Ta muốn quay về là ta của ngày xa xưa, mãnh liệt và bất chấp.

Ta muốn sống bằng tất cả giác quan, của tình yêu sôi động.
________________

Lý trí là cái  gì? Ta đâu cần nó điều khiển tất cả.
Nhìn ra biển khơi kia, biển hôm qua sóng lớn lắm, nhưng nó đẹp vì nơi ta đứng nhìn ra vắng bóng người, vì nó lạnh lùng và bao la.

 Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta.

Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm …

Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do…



Let me stay by your side 
In your memory.



Đọc tiếp ...

7/6/12

• Nhắm mắt.


Tôi nhắm mắt lại giữa một ngày mưa tầm tã và se se lạnh.
Nhắm mắt giữa một cơn mưa, bên ly cafe đắng làm cho người ta như đang bước vào một vùng trắng xóa, nhẹ hẫng, và miên man.


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày mưa rào rả rích buồn như góc phố chẳng bóng người qua, vậy mà thấy thanh thản biết mấy

Trầm lặng biết mấy khi tiếng thở dài lẩn khuất đâu đó giữa những âm vang của con đường, của cành lá, của mái hiên dưới hàng tỉ những giọt mưa tung tóe.

Nào phải đâu đang giữa lưng chừng một nỗi đau nào đó cơ hồ chẳng thể vượt qua…

***
Có khi nhắm mắt, ta thấy những ngày xưa vô tư cười nói, thấy những đôi mắt chân chất và những tình cảm đơn thuần

Thấy cả những thứ vụng dại đáng yêu, những lòng bàn tay dễ dàng nắm chặt, những giọt nước mắt thỏa sức tràn ra mà chẳng có lấy một ý niệm nào cản ngăn.

Nào phải đâu hiện tại toan tính, cố gắng đối diện giữa những đổi thay, giữa những cụ cười mà khuôn mặt buồn xo…


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày quang đãng nắng mơn man dịu dàng, có cuộc hẹn cafe ở góc công viên với chúng bạn thân thương, và cười cười nói nói đến quên cả thời gian.

Nào phải đâu những nhọc nhằn trên vai đang hành hạ từng bước chân…

Nhắm mắt lại và nghe đời trôi đi, những phút giây cũng sẽ lẳng lặng đi ngang qua… mà chẳng cần lưu lại một điều gì.

Lắm lúc sao lại quá mỏi mệt…



Tôi khẽ nhắm mắt lại, miệng mỉm cười và bước qua những cơn mê…







Đọc tiếp ...

16/5/12

• Giữ...


Ngày nào cũng muốn viết, ấy thế mà lâu lắm rồi chẳng viết được.
Lục lại những entry cũ, buồn thế? Hóa ra ta thường viết khi buồn, có lẽ vì vậy mà nỗi buồn còn đó mãi, trong từng con chữ.

Những ngày qua ta vui biết mấy, tại sao chẳng chịu viết lại để niềm vui đọng lại đôi chút nhỉ?

''Rồi thì lặng lẽ những ngày buồn ở lại....
Ngày vui dễ lắng, mau phai...''

Tâm đắc mãi câu hát ấy.
Cũng bởi ta thôi, cái cần giữ thì bỏ quên, cái nên bỏ quên thì cứ khư khư ôm chặt.
____________________________


Ta đang bắt đầu chạm vào những cảm xúc mới, bỏ lại thật xa nỗi niềm cũ kĩ.

Bỗng thấy ta...khác ta quá! Cứ tưởng thời gian sẽ khiến ta bạo giạn hơn, nhưng ko, ta đang rụt rè hơn thuở ấy.
Cứ tưởng sự rụt rè sẽ giữ chân ta lại, nhưng ta ko ngăn nổi bước chân của mình.
                                                 

Một bàn tay ấm
Một vòng tay êm
Một bờ vai rộng
Một nụ cười hiền
....

Ta ngã trong những niềm vui nho nhỏ.
Có thể chúng cũng dễ lắng, mau phai thôi...
Nhưng ta biết....ta lại đang có những ngày đầy nắng.


Vàng ươm những giọt nắng mới.

Đọc tiếp ...

10/5/12

•...Và em.


Mỏng mảnh tiếng cười. Mỏng mảnh ngày xanh. Mỏng mảnh em. Mỏng mảnh cuộc đời.

Dòng chảy nào rồi cũng đổ về biển. Sông hồ nào rồi cũng tìm được đường ra biển. Và biển ôm hết. Ôm tất cả. Nhận vào lòng. Hòa tan. Rồi biến mất.

Em như cây cỏ nhỏ. Mọc sát bờ nước hướng về mặt trời.
 Ngày ngày em thu gom ánh nắng ấm áp đem giấu vào những li ti đất mát lành.
Khi đêm ào xuống, em vội vã nghiêng người, đặt vào tay bóng tối những ấp ủ trong em.

Em như cây cỏ nhỏ. Mưa rơi nhẹ nhàng vẫn khiến em hoang mang. Những chiều gió bão không gì che chở, em co mình lặng lẽ đón từng giọt nước mắt rơi.

Em như cây cỏ nhỏ. Niềm tin vào sự sống vốn bé bỏng như sự tồn tại của chính bản thân em.
 Em tin vạn điều. Nhưng đôi lần, đôi điều làm em đau.
 Khiến em vò nát nhàu những phiến lá xanh em chỉ vừa kịp hong mùa nắng.  Em như cây cỏ nhỏ.

Những bấu víu của em chỉ là những vô hình vào gió. Chẳng ai cần thấy. Chẳng ai cần hay.




Em như cây cỏ nhỏ. Hạnh phúc phất phơ theo từng lần em quay lại. Những dấu vết từ trận mưa dữ dội một ngày nào đó vẫn cứ tỏ mờ không thay đổi.

Em như cây cỏ nhỏ. Xếp ngôn-từ cho vào giỏ và đặt bên tay. Những trưa vàng gió heo may, em đặt lòng mình để vững tin, để đinh ninh một điều rằng giỏ em không rỗng.
Và rồi lại vỗ về em như mắt em hanh hao, như hồn em không còn thở nhịp nhàng những đoạn âm đứt khúc.

Em như cây cỏ nhỏ. Có người gieo trong em những tổn thương. Những vết cắt theo nước ngầm chảy ngược vào em. Cuộn trong em.

Em như cây cỏ nhỏ. Hóa thân thành một đứa trẻ con ngây ngô mang cảm giác ngập tràn.
 Để nghe bẽ bàng lướt qua ngón tay mà không hình dung ra nổi một đường viền cho vùng ngược sáng.

Em như một đứa trẻ con ngây ngô. Rơi tõm vào vùng xoáy của những bánh răng cưa nghiến vào nhau không ngừng nghỉ.

Để chỉ biết buồn.
Để chỉ biết khóc.
Để chỉ biết giăng cho mình vài ba tấm màng lọc vẫn còn thơm mùi cỏ.
Đỏ đỏ xanh vàng.

Đừng đưa em vào nếu sẽ để em ra. Đừng để em xa nếu thật tâm em không chỉ là một hình hài xa lạ.

Ngày rất dài. Rất dài. Và một cây cỏ nhỏ sẽ chẳng thể bao giờ có gai.....




Đọc tiếp ...

12/4/12

• Em là ai?


Em tôi bé nhỏ, mà sao không ôm em được như ôm đất trời?


Em bé nhỏ, em đã  khóc rất nhiều rồi nhỉ? Em đã có một vết thương lòng khá lớn, em đã cố quên dù biết sẽ rất khó.
Em đã cố gắng tự nhủ mình sẽ không lật lại những trang nhật kí ngày trước nữa, nhưng cứ thế,  nước mắt em lại rơi nữa rồi…

Em lại vô tình nhìn thấy con gấu với dòng chữ  “Someone love you” trên áo
Em lại nhớ về ngày hôm ấy.
 Hôm đó là một ngày dài....

Nhưng khóc sẽ làm em yêu đuối, sẽ làm tim em tan ra mất thôi. Uh, đúng, người ta đã làm em phải khóc, phải tổn thương nhưng em sẽ thôi không khóc nữa, sẽ thôi nghĩ đến con người xưa cũ ấy phải không?

Rồi em sẽ  làm được thôi mà, em tin là em sẽ tìm lại được nụ cười của ngày xưa, trong veo ....




Từng chiếc lá, bay về nơi xa 
Ngập vàng góc phố khi mùa thu qua 
Chỉ còn riêng em, và con phố quen 
Kỷ niệm dâng lên thành nước mắt


Giọt mưa rơi, đưa em về xa xôi 
Dịu dàng ghi dấu chiếc hôn đầu bối rối 
Nụ cười chia đôi, ký ức xa vời 
Chỉ còn trong tim em… mà thôi


Rồi em tin, có một ngày ,em sẽ khóc vì hạnh phúc chứ không phải vì vết thương lòng này .
Nào em tôi, cố lên nhé!!!
12 đến rồi đấy....

Đọc tiếp ...

• Buổi chiều vô duyên.




Rồi cũng có lúc muốn thiêu cháy con tim mình đi. Nhặt 1 mớ tro tàn rồi rải ra biển khơi cho sóng đập tan đi tất cả. Vậy là vô ưu.

Cũng lởn vởn đâu đó, dạo chơi đâu đó, xung quanh cái mùa Thu dịu dàng quá đỗi này thôi. Nhưng riết rồi cũng đâm ra chán chường. Thèm 1 cơn gió mùa Đông Bắc xuyên thấu vào tâm hồn và mang cái hoang hoải đi. Xa thật xa. Về lại với những ngày xưa cũ kĩ thì càng tốt....

Dối gian dồn con người đến tận cái chân tường của sự hoài nghi, giả định. Giá mà chân thành hơn 1 chút thì có lẽ yên....

''Sẽ ko buồn vì khoảng cách chia xa, khi đã hết yêu, sát cạnh hay tít tắp còn ý nghĩa gì nữa đâu...'' Ừ, xót xa thật nhỉ!
_______________


Ngày qua ngày, trên đỉnh của sự bi lụy...Từng bước, từng bước chân gieo rắc vào không trung những vết buồn hoen ố.
Thẳm sâu.
Vời vợi.
Mùa Thu cũng chỉ biết yên lặng mà thương xót, bởi, có thể làm gì khi bản tính trời cho là hiền lành và yếu ớt. Chờ Đông sang để nghe xem cái lạnh nào có thể đóng băng nỗi buồn đó lại, hay là thôi cho tan bến?!


Lang thang đến 1 vài nơi quen thuộc. Gặp niềm vui, tặng 1 nụ cười. Gặp buồn thương, tặng 1 đồng cảm. Rồi khi nói về cuộc đời mình, mới lục lọi, kể rằng, chỉ-là-một-khoảng-trắng-lặng-yên. Mà trầm lặng như thế chắc hẳn là vô vị rồi! 
Vậy.Nên.Đừng.Ước.Mơ.

Vài ba câu chuyện sẽ làm đời bớt nhạt. Nhưng nếu đó là câu chuyện của mình thì có còn thú vị nữa ko? 
Hẳn là ko! Vì mình chẳng còn đủ sáng suốt để kiến giải từng nguyên nhân của những cái kết trong cậu chuyện đó...

Thế là hết thôi! Hết luôn cả buổi chiều vô duyên này nữa...


Đọc tiếp ...

15/3/12

• Tôi đến Huế...

Đôi khi....Tha thứ cũng là nghệ thuật...





Hôm nay, tôi 1 mình....
T ô i N h ớ .
T ô i Q u ê n.

...Và tôi đã tha thứ....
Đọc tiếp ...

7/3/12

• Vô thường.


Nếu bảo tôi chọn 1 màu cho ngày hôm nay, thì đó chắc hẳn phải là 1 màu xám.
Quyết định sẽ đi đâu đó 1 m`, đơn giản chỉ-một-mình...

Sẽ có ai đó bảo tôi là phù phiếm bởi tôi thích ngồi 1 mình uống cafe ngắm mưa rơi. ko phải tôi có nhóm máu lãng mạn j` đâu. 
Tôi yêu thích cái cảm giác mình ngồi lặng yên tận hưởng những màu sắc và mùi vị quen thuộc của cuộc sống.

Hôm nay là 1-ngày-đặc-biệt đối với tôi. Có vài thứ mơ hồn trong kí ức.....

***

Nếu là ngày hôm nay của 1 năm về trước thì đã có người dạy tôi cách im lặng. Người đó vẫn hay dạy cho tôi 1 vài cách xử trí, mà thực ra là những cách, những câu nói tôi đã nghĩ trong đầu, nhưng ko cách nào diễn đạt bằng hành động và lời nói được. Có lẽ, đôi mắt là cơ quan duy nhất của tôi diễn tả được cảm xúc của m`...

''Nhưng đôi khi ánh nhìn là chưa đủ''

Người đó vẫn thường nói vậy. Và người đó bắt đầu gợi ý, hay nói cách khác là cụ thể hóa những suy nghĩ và tình cảm nơi tôi. Người đó hiểu tôi như vậy đấy. 

Dường như thuộc rõ từng ngóc ngách trái tim tôi, từng nếp hằn trên vỏ não. Nhưng điều quan trọng nhất mà người đó ko biết hoặc là ko chịu biết: Tôi sẽ cứ là tôi thôi, khép kín với 1 thế giới nội tâm của  riêng mình và chỉ biết trải dòng qua những dòng chữ...



Never mind. I'll find someone like you.


''Thượng đế nhất định phải là 1 họa sĩ. 
Nếu không thì tại sao cuộc chúng ta lại có nhiều sắc màu đến thế''


Đọc tiếp ...

3/2/12

• ngày xa...


''Buông tay nhau em nhé

Đừng theo anh làm chi nữa

Anh sẽ nhớ em rất nhiều, yêu thương của anh....


Khi cô đơn hay yếu đuối...

Đừng khóc khi không có anh...

Biết không em, anh yêu em....''



Đọc tiếp ...

28/1/12

• Mùa đông vừa sang sáng nay.


Đợi mãi, đợi mãi.. sáng nay gió mới về.
 “Mùa đông vừa sang sáng nay, chợt thấy cô đơn ùa về”. 

Lời bát hát “Một phút cô đơn” luôn ẩn trong tâm trí, chợt thấy cô đơn, chợt như cảm nhận cơn gió ùa về.
Từng đã đi một mình trong suốt mùa Đông, từng lang thang xuôi dọc theo chiều gió… cứ thế để gió thổi tràn vào mình, mặc cho khí lạnh xâm chiếm cơ thể, mặc cho nỗi nhớ tung tăng trong tim, mặc cho đôi bàn tay tim tím lạnh, vì thiếu sự ấm áp, thiếu sự nắm chặt yêu thương.

Dường như ai đi ngang cửa. Gió mùa đông bắc se lòng. Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi – lời bài hát Nỗi nhớ mùa Đông cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối Thu nắng nhạt, thẩn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ.
Một thời tình nhân hanh hao nắng Thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa Đông gió bấc đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc…




Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỷ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về một mùa Đông còn chưa xa lắm.Đâu đó tận sâu thẳm tâm hồn, vẫn là nỗi nhớ dài, lẫn lộn buồn vui về những hình ảnh hạnh phúc nhất.
Để rồi đắng cay với hiện thực là đã mất đi rồi những yêu thương của ngày xưa..
Thực tế cuộc đời cho thấy, hình ảnh hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có giá trị một thời. Cho dù nỗi nhớ có len đến, như một ánh mắt, một nụ cười năm nào, cứ như ngước nhìn chầm chậm xoáy mòn mọi thứ muốn lãng quên. Hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại.

***
Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Sự khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông. 


Để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Dù qua bao mùa Đông nữa, bình yên vẫn hiện hữu kế bên, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.

Mọi thứ vẫn tồn tại ở đây, đang gom góp từng hạt nắng đắp vào trái tim yếu đuối, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về, run rẩy và cô độc, chới với giữa lúc gió chuyển mùa. Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa, dù là lá vàng, hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi, tất cả đã tàn rồi!

Tất cả trôi đi, chỉ có tâm can còn lại đối diện với bộn bề cuộc sống.



_____________________________
''Tuyết chẳng có đâu em ơi, chỉ có tôi bên cạnh em thôi.....''
........
1 entry dài cho mùa đông sắp tới.
1 entry cuối cùng cho anh- người yêu bằng lăng tím.....



Đọc tiếp ...

20/1/12

• Đã lâu lắm rồi mới nhìn em như những ngày xưa...





Lâu lắm mới lại viết, những ngày này, mọi thứ ko hẳn rối tung nhưng vội vã, cảm giác thiếu đi điều gì đó.

Không phải là những khoảng trống, giống như những thứ nặng nề thêm dần vào những khoảng trơ ra, mỗi lúc thêm 1 chút, thêm 1 chút.

Khi kiệt sức và rồi cố gắng thường giống như mọi thứ ko còn nặng thêm. Thêm 1 giọt và rồi vỡ tan. Hay khi ấy mới hiểu rõ mọi thứ?

*

Giá mọi thứ vào trong những mảnh ghép khác nhau để rồi tự huyễn hoặc hay che giấu từng lời của 1 con người?

Nhẹ nhàng, vì tất cả vốn không quá khó để nhìn thấy. Đơn giản vì vốn cũng ko có gì khác.

Ngày bắt đầu với những thứ kéo dài mệt mỏi từ những ngày trước, với những va chạm mới, tất cả thành thứ đã phải cố gắng tách biệt cảm xúc để ko ảnh hưởng đến nhau.

Cuối cùng mọi thứ cũng đã trôi qua ko quá ngoài những gì kiểm soát bản thân.

Đứng lặng yên khi tất cả ào ạt chảy qua, để thấy rõ ràng hơn mọi thứ...

___________________________________________

Đã lâu lắm rồi mới nhìn em như những ngày xa xưa, chỉ những dòng riêng em, không chút gì của những thứ khác.....

Tiếng nhạc vẫn đều.....
Đọc tiếp ...

3/1/12

• ......





Hôm nay- tôi thật sự muốn chết.....
Đọc tiếp ...